Tiêu Thanh vốn dĩ không thèm nghe lời khuyên của bác cả. Anh thà đem nó cho những người ăn xin ngoài đường còn hơn đưa cho bác cả.
Người phụ nữ này chua ngoa, xấu tính. Ngày trước ở nhà họ Tiêu, từng bị bà ta chửi măng, phải chịu đựng bà ta, làm sao Tiêu Thanh có thể nghe lời bà ta?
Cho nên anh tiếp tục đập. “Điền rồi! Tên nhóc này điên rồi! Lãng phí bao nhiêu tiền
Bác cả, bác hai, chú tư đều không thể bình tĩnh. của t
Nhìn nhiều quả óc chó cổ bị Tiêu Thanh đập vỡ. Mọi người trong gia đình họ Tiêu đều như vỡ tim.
Gia đình nhà họ Tiêu dù có khối tài sản gần mấy triệu tỷ nhưng sau khi trừ đi các khoản nợ phải trả thì tài sản ròng chỉ còn khoảng mấy trăm nghìn tỷ. Tiền mặt còn ít hơn, tổng số tiền trong thẻ ngân hàng của đám người nhà họ Tiêu cộng lại cũng không quá mười nghìn tỷ.
Còn mấy quả óc chó này, đáng giá hai trăm năm mươi tỷ.
Trừ ông nội trong thẻ ngân hàng mới có nhiều tiền đến vậy, người nhà họ Tiêu không một ai có thể trích ra số tiền này. Còn Tiêu Thanh, thì dùng số tiền hai trăm năm mươi tỷ để mua quả óc chó, bây giờ lại đập vỡ từng quả một.
Một đập giảng xuống, đã đập nát năm mười quả óc chó.
Đồng nghĩa với việc đã đốt chín tỷ trong tay, bọn họ sao mà không tiếc được?
Nhưng mà
Tiêu Thanh không có gì gọi là tiếc của
Anh liên tục đập hết quả này đến quả khác. “Anh ba dừng tay lại, em không ăn quả óc chó nữa, anh mau dừng lại đi anh ba
Tiêu Nguyệt đau lòng hét lên.
Tiêu Thanh vừa đập vừa nói: “Anh ba thật sự không thiếu tiền. Đợi anh đập xong hết mấy quả này, sẽ làm món óc chó hổ phách cho bố anh và em ăn."
Tiêu Nguyệt"
Ăn quả óc chó gần một tỷ.
Cô ấy nào dám nuốt trôi “Đừng đập nữa! Đừng đập nữa!"
Tiêu Chính Thành như muốn phát điên. “Vĩnh Nhã, mau khuyên con trai con đi, nhanh lên! Nếu không sẽ bay mất hai trăm năm mươi tỷ! Kịp thời cứu nguy! Mau mau cứu nguy!
Ông vội vàng luống cuống
Làm quà mừng thọ cho ông cũng được vậy! Tiêu Vĩnh Nhã liền hoàn hồn, vội vàng xuống xe lăn. Nắm lên những quả óc chó. “Con trai, đừng đập nữa, lòng bố chịu không được đầu
Tiêu Thanh bây giờ mới dừng tay, vứt búa qua một bên, đỡ Tiêu Vĩnh Nhã ngồi lại trên xe lăn. “Con ơi đừng đập nữa, đừng đập nữa. Một đống tiền bị con đập cho nát rồi, kiếm tiền không dễ, chúng ta đừng lãng phí.
Ông ấy liên kéo tay Tiêu Thanh ôn tồn nói.
Tiêu Thanh cười gật gật đầu: "Con nghe lời bố, không đập nữa.”
Như đã nói, anh liên mang những hạt óc chó đã được đập vỡ g lại đưa ra nhà bếp làm món óc chó hổ phách.
Đám người nhà họ Tiêu sau khi đếm số quả còn lại, Tiêu Vĩnh Trình đau lòng buồn bã nói: "Đúng là đứa con hoang này đã đập ba mươi lăm quả, ít nhất chín mươi tỷ cũng bị nát theo."
Tiêu Chính Thành trừng mắt nhìn đám người nhà họ Tiêu, mắng mỏ: "Đều là tại tụi bay, hở miệng ra là gọi đứa con nghèo tội nghiệp. Nó muốn chứng minh bản thân không phải đứa nghèo hèn, nên mới làm ra như vậy. Nếu tụi bay không gọi nó như vậy thì sao nó có thể đập nát nhiều như thế?"
Cả đám người nín lặng.
Muốn chứng minh mình không phải đứa nghèo hèn, cũng có thể không cần chứng minh như vậy chứ
Rất nhanh, Tiêu Thanh đã làm xong món óc chó hổ phách, đút cho Tiêu Vĩnh Nhã ăn. “Có ngon không bố?” "Um."
Tiêu Vĩnh Nhã gật gật đầu: “Ngon lắm con. khỏe mỗi Tiêu Thanh mỉm cười: “Ngon thì bố ăn nhiều thêm chút nữa
Tiêu Vĩnh Nhã rất hưởng thụ đón nhận lòng hiếu thảo của con trai, trong lòng ấm áp đến lạ, không còn tiếc tiền nữa. Hơn nữa, lòng hiếu thảo của con trai, lấy tiền gì đánh đổi được?
Sau đó, Tiêu Thanh lại đút cho Tiêu Nguyệt mấy thìa “Ngon quá!"
Tiêu Nguyệt ăn một cách ngon lành. “Đây chắc chắn là món ăn đắt tiền nhất mà từ bé đến lớn em được ăn. Anh ba đút cho em mấy quả óc chó này, chắc cũng đủ để mua một chiếc Rolls Royce!
Gru!
Cả đám người nhà họ Tiêu đều nuốt nước bọt.
Lúc này, Tiêu Mẫn cười hí hửng: "Em ba, cho anh hai ăn thử hai miếng được không? Anh cũng muốn ăn “Anh ba, em cũng muốn ăn. “Tiêu Thanh, cho thim tư thử một miếng xem như thế nào?" “Tiêu Thanh, bác hai cũng muốn ăn thử
Cả đám người nhà họ Tiêu, tham lam đến cùng tận.
Quả óc chó quý như thế, lại làm thành món óc chó hổ