Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 467: Chương 467






**********

“Tiêu Mân, cho ông nội xem cháu dâu tốt của ông ấy là loại phụ nữ như thế đi.”

Thím tư cười nói.

"Vâng!”

Tiêu Mẫn đi tới chỗ Tiêu Chính Thành.

“Đừng đưa cho tôi xem!”

Tiêu Chính Thành hét lên.

“Xem đi mà ông nội.”

Anh ta đưa điện thoại cho ông. Mới nhìn thoáng qua, Tiêu Chính

Thành đã không chịu được nhìn thẳng hét lên:

“Cầm ra, cầm ra!”

"Ha ha!"

Tiêu Mẫn cười chết mất.

Lại đi tới trước mặt Tiêu Vĩnh Nhã.

“Chú ba, chú cũng xem đi.” Anh ta lại chĩa điện thoại vào Tiêu Vĩnh Nhã.

Khiến ông tức giận mắng.

“Cút sang một bên đi.”

Tiêu Thanh thực sự không thể chịu đựng được nữa, đá Tiêu Mẫn xuống đất.

“Anh muốn chết đúng không?”

“Có tin tôi dùng dao phay chém chết cậu không?”

“Còn điên cuồng như vậy, hôm nay nếu không đánh chết anh, tôi không phải họ Tiêu!”

Mọi người trong nhà họ Tiêu đều nhao nhao đi lấy dụng cụ, người thì cầm chổi, người thì cầm dao, người thì cầm nồi...

“Làm gì vậy hả! Các người đang làm gì hả!”

Tiêu Chính Thành tức giận vỗ bàn.

“Bọn con muốn đánh chết nó!”

Đám người hét lên

“Có gan thì thử đi!”

Tiêu Thanh tức giận nói:

“Các người không sợ chết thì tới đây, còn tưởng tôi là Tiêu Thanh lúc trước, mặc cho các người bắt nạt như thế nào cũng được, đúng không?”

“Nếu không phải là vợ tôi ngăn cản, các người đã phải răng rơi đầy sàn rồi, nếu muốn đầu năm đã phải vào bệnh viện thì tất cả xông lên đi, tôi sẽ thành toàn cho các người!”

Tiêu Thanh rất tức giận.

Nếu người nhà họ Tiêu xem anh là người trong nhà, thì đã không dùng những từ sỉ nhục như là gái làng chơi, gái điểm để nói vợ anh rồi.

Là một người chồng, ai có thể chịu đựng được việc vợ mình bị sỉ nhục chứ?

Cho dù là người thân cũng không được!

Chưa kể những người này, vốn dĩ cũng không xem anh là người trong nhà, vậy tại sao anh lại phải xem họ là người thân cơ chứ?

“Tôi lại muốn xem thử, ai mới đầu năm mới đã muốn vào bệnh viện rồi!”

Tiêu Mân gào lên một tiếng, cầm dao xông tới.

Bốp!

Tiêu Chính Thành tức giận đập ấm trà xuống đất.

“Muốn làm cho cái nhà này gà chó không yên, ngay cả năm mới cũng không đón được, mấy đứa mới vừa lòng sao?”

Đám người đang lao về phía Tiêu Thanh đều dừng lại.

“Ông nội, là do Tiêu Thanh quá đáng, đã tát cháu rồi lại còn đá cháu, nếu không thu thập cậu ta, cháu sẽ không nuốt trôi cục tức này!”

Tiêu Mân tức giận thở hổn hển nói.

“Cháu không tung tin của vợ nó ra, nó sẽ đánh cháu sao?”

Tiêu Chính Thành nói xong, nhìn Tiêu Thanh nói với giọng ra lệnh:

“Xin lỗi Tiêu Mẫn đi!”

“Anh ta không xứng để tôi xin lỗi!”

Tiêu Thanh mạnh mẽ nói.

“Cậu..."

Tiêu Chính Thành vẻ mặt tức giận.

Mục Thiên Lam vội vàng nói:

“Tiêu Thanh, đừng nóng giận, chỉ là một câu xin lỗi thôi mà, em nói thay anh.

“Không cần đầu bà xã.”

Tiêu Thanh ngăn lại, nói:

“Nếu anh ta là người, anh đã không đánh, nhưng anh ta lại là thứ không bằng cầm thú chứ không phải người, nếu chúng ta xin lỗi súc sinh vậy thì hạ thấp mình quá."

“Cậu có gan thì nói lại lần nữa!”

Tiêu Mận giơ cao con dao.

Tiêu Thanh đang định nói, Tiêu Chính Thành liền hét lên:

“Ra ngoài! Cả nhà bọn mày đều ra ngoài hết cho tao! Không cần bọn mày tham gia lễ mừng thọ tám mươi của ông già này nữa, lập tức ra ngoài cho tao!”

“Vâng.”

Tiêu Thanh gật đầu.

“Tôi cũng không thèm tham gia, càng không muốn sống chung với đảm súc sinh này!”

Nói xong, đẩy xe lăn, kéo Mục Thiên Lam bước ra ngoài.

Sau đó, ôm Tiêu Vĩnh Nhã lên xe, xe lăn cũng không cần nữa, lái chiếc Mercedes-Benz của Mục Thiên Lam rời đi.

“Cuối cùng cũng đuổi được cả nhà này ra khỏi cửa rồi, nhìn thấy bọn họ, tôi lại thấy phiền.”

Bác gái cả đắc ý nói.

Ngoài Tiêu Chính Thành và Tiêu Nguyệt, mọi người trong nhà họ Tiêu đều rất vui vẻ.

Bởi vì bọn họ sợ rằng Tiêu Chính Thành sẽ bắt đầu yêu thích Tiêu Thanh, đến lúc đó sẽ giao phần lớn tài sản trong nhà cho anh, bọn họ chỉ có thể mòn mỏi nhìn theo mà thôi.

Còn bây giờ cả nhà Tiêu Thanh đã bị đuổi đi, bọn họ cho rằng tài sản của nhà họ Tiêu không liên quan đến nhà Tiêu Thanh, bớt được một nhà thì bọn họ sẽ càng được chia nhiều tài sản hơn, có thể không vui mừng sao?

“Nhìn thấy mấy đứa, ông đây cũng phiền!”

Cái mũi của Tiêu Chính Thành cũng hểnh lên vì tức giận.

Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz S4 chạy vào nhà họ Tiêu.

Sau đó, liền thấy Tiêu Ninh nằm tay một người đàn ông, đi vào phòng khách.

“Tiêu Ninh, đây là ai?” Bác gái cả bước tới hỏi. Tiêu Ninh cười giới thiệu:

“Mẹ, đây là bạn trai của con Trương Hán Lương, mới ba mươi tuổi, đã làm giám đốc tài chính chi nhánh Nghĩa Cảnh của Tập đoàn Cửu Châu rồi ạ”

“Thật vậy sao?”

Bác gái cả mừng rỡ hỏi:

“Tiền lương hàng năm được bao nhiêu?”

Trương Hán Lương cười nói:

“Thưa dì, lương mỗi tháng của cháu là sáu trăm triệu, nhưng nếu thành tích tốt thì sẽ có thêm hoa hồng, cứ dành được một khoản vay cho công ty, sẽ được trích thêm phần trăm. Năm nay tiền lương cộng thêm tiền hoa hồng thì tổng cộng cháu nhận được khoảng hơn mười sáu tỷ ạ."

“Ừm...chỉ hơn mười sáu tỷ à.” Bác gái cả hơi mất hứng. Lúc này, bác cả nói:

“Lương thấp cũng không sao, quan trọng là chức giám đốc tài chính của tập đoàn Cửu Châu. Có một người con rể như vậy sau này nhà họ Tiêu chúng ta cũng dễ làm ăn với tập đoàn Cửu Châu hơn, lợi ích mang lại không đơn giản chỉ là mười mấy tỷ như thế thôi đâu."

“Chính xác!”

Bác gái cả vui lên, xem Trương Hán Lương như tổ tông nhanh chóng mời vào phòng khách.

"À đúng rồi!”

Trương Hán Lương ngồi trên ghế sofa nói:

“Giám đốc của bọn cháu đã bỏ ra hơn hai trăm tỷ để mua một túi óc chó tặng cho nhà họ Tiêu, mọi người đã nhận được chưa a?"

“Cái gì?”

Tất cả mọi người trong nhà họ Tiêu đều choáng váng!

Trương Hán Lương khẽ cau mày:

“Mọi người chưa nhận được ư?” "Không, không, không!"

Bác gái cả lắc đầu nói:

“Đã nhận được rồi, nhưng cháu có chắc túi óc chó kia là do tập đoàn Cửu Châu mua không?”

“Đúng ạ!”

Trương Hán Lương gật đầu:

“Chiều hôm qua, giám đốc gọi điện thoại bảo cháu chuyển hơn hai trăm tỷ cho Ngô Phong ở thành Cổ Ngoan, mua một túi óc chó tặng cho nhà họ Tiêu, cháu hỏi có phải nhà họ Tiêu công ty xây dựng Thiên Công không, ngài ấy bảo đúng vậy, cho nên túi óc chó đấy thực sự là tập đoàn Cửu Châu mua tặng cho nhà bác hẳn là quà mừng thọ tám mươi cho ông cụ Tiêu”

Lời này vừa nói xong, gia đình họ Tiêu liền bùng nổ.

“Thì ra túi óc chó đấy là quà mừng thọ của Tập đoàn Cửu Châu tặng cho ông nội!”

“Tên Tiêu Thanh chết tiệt, lại dám nói là do nó mua, còn đập hơn tám mươi hạt để sên đường ăn, chẳng trách nó không tiếc, thì ra là không phải tiêu tiền của nó. ”

“Lỗ to, lỗ to rồi! Mấy trăm tỷ đã bị thằng nhãi này đập nát rồi!”

Từng người một nghiến răng căm hận.

Tiêu Chính Thành tức đến nỗi ngực phập phồng:

“Tiêu Thanh này, sao nó có thể đập nát quà mừng thọ mà Tập đoàn Cửu Châu tặng cho tôi chứ!”

“Vĩnh Trình, nhanh đến phòng Vĩnh Nhã cầm số óc chó còn lại ra đây cho bố!”

“Vâng, thưa bố”

Rất nhanh, Tiêu Vĩnh Trình đã cầm một túi óc chó xuống.

Tiêu Chính Thành cầm lấy, tức đến nỗi chảy nước mắt.

“Bị đập tận tám mươi hạt, tổn thất nghiêm trọng quá rồi!”

Trương Hán Lương tức giận nói:

“Ai đập, cháu sẽ báo cảnh sát bắt anh ta lại!”

Mọi người đều đồng ý.

"Haizz!”

Tiêu Chính Thành thở dài:

“Thôi bỏ đi, bắt nó cũng không có tiền đền lại, thằng nhóc này tay chân vụng về, sau này không được cho hắn bước chân vào nhà họ Tiêu, nếu không cái nhà này còn thiệt hại nhiều hơn nữa.”

Nghe được lời này, mọi người đều cảm thấy nhẹ nhõm.

Điều này có nghĩa là tài sản nhà họ Tiêu không liên quan gì đến cả nhà Tiêu Thanh.

Phía bên này.

“Xin lỗi bố, xin lỗi ông xã, con làm hai người mất mặt rồi.” Mục Thiên Lam đang ngồi trong xe Mercedes khóc.

“Con dâu, con đừng nói như vậy.” Tiêu Vĩnh Nhã an ủi:

“Chỉ cần con và Tiêu Thanh thật lòng, bố sẽ không để ý đến những chuyện đó, bố có thể thấy con là một cô gái tốt, có một người con dâu như vậy, bố cũng đã hãnh diện lắm rồi, sao có thể xấu hổ được chứ?”

“Con cảm ơn bố”

Mục Thiên Lam cảm thấy được an ủi trong lòng.

Tiêu Vĩnh Nhã nói:

“Tiêu Thanh, đi Cổ Cảnh đi, ông nội con đang tức giận, chúng ta không thể đón năm mới ở nhà được, vậy thì tới nhà bố vợ con đón cũng được”

“Không."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.