Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 470: Chương 470






Không nói đến việc thẻ ngân hàng này có phải của Tiêu Thanh hay không, cho dù là cậu ta có mượn nó, cô ta cũng không thể đắc tội được!

“Có nhầm lẫn gì không, thẻ này phải có ba mươi nghìn tỷ mới làm được ư?”

Quách Chí Văn nghi ngờ hỏi.

“Đúng vậy, thưa cậu Quách.” Chu Vân gật đầu:

“Lúc trước tôi làm việc ở quầy lễ tân, cũng đã từng nhìn thấy loại thẻ này rồi, vì vậy cũng biết được đôi chút về nó, nếu không tin anh có thể gọi điện cho ngân hàng Hòa Kỳ hỏi xem có phải thẻ kim cương phải có ba mươi nghìn tỷ trong tài khoản mới làm được đúng không?”

Quách Chí Văn không tin liền gọi điện thoại cho bộ phận chăm sóc khách hàng của ngân hàng Hoa Kỳ.

Sau khi hỏi được, anh ta mới biết rằng không phải chỉ cần ba mươi nghìn tỷ trong tài khoản mà còn phải gửi ba mươi nghìn tỷ vào ngân hàng Hoa Kỳ trong một năm mới có thể làm được thẻ này.

Anh ta sững sờ:

“Tài sản của nhà họ Tiêu cũng không tới ba mươi nghìn tỷ, có thể lấy ra ba nghìn tỷ tiền mặt cũng coi như rất tốt rồi, cho dù là công ty bất động sản Hưng Thịnh của bố tôi có tài sản gần bốn mươi nghìn tỷ nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thể lấy ra ba trăm tỷ tiền mặt thôi.”

“Anh ta là một đứa bị bỏ rơi, một năm lấy đâu ra ba mươi nghìn tỷ gửi ngân hàng để làm thẻ ngân hàng cao quý như vậy chứ?”

Chu Vân mỉm cười:

“Có thể là cậu ấy mượn, cho dù là đi mượn thì cũng có thể hưởng thụ quyền lợi của khách hàng kim cương, vì vậy tôi phải xử lý cho cậu ấy trước, cậu chủ Quách phải đợi sau một lát nhé.”

Nói xong, cô ta nhìn Tiêu Thanh, lễ phép nói:

“Cậu Tiêu kính mến, phòng tiệc đối diện phòng Như Ý đã được đặt hết, phòng tiệc ở những tầng khác có được không ạ?”

Tiêu Thanh nói:

“Tôi chỉ muốn đặt phòng đối diện phòng Như Ý, cậu nói cho tôi ai đã đặt phòng đó, để tôi hỏi anh ta xem có thể đổi cho tôi không”

Chu Vân nhìn Quách Chí Thành:

“Phòng Vạn Thọ mà cậu Quách đặt đối diện với phòng Như Ý, có thể đặt hơn một trăm hai mươi bàn, nhưng không biết cậu Quách có bằng lòng đổi cho cậu không”

Không đợi Tiêu Thanh lên tiếng, Quách Chí Văn đã tức giận nói:

“Đổi cái rắm, tôi sẽ không đổi cho anh ta. Thẻ kim cương đen thì to lắm sao, vẫn là mượn của người khác, lấy tư cách gì bắt tôi đổi cho anh ta?”

“Khách sạn mất người cho hắn mặt mũi, nhưng tôi thì không. Trước mặt tôi anh ta chả là cái rắm chó gì cả, muốn tôi đổi phòng tiệc cho anh ta ư, không có cửa đâu!”

Tiêu Thanh không vui nói:

“Không đổi thì không đổi, anh nói khó nghe như vậy làm gì?”

Quách Chí Văn cười lạnh:

“Tôi khinh thường anh, tôi muốn nói khó nghe đấy, anh làm gì được tôi?”

Tiêu Thanh vốn không muốn so đo với Quách Chí Văn, nhưng thái độ của anh ta thực sự làm anh rất khó chịu.

Vì vậy, liền lấy điện thoại ra gọi cho giám đốc chi nhánh Nghĩa Cảnh của tập đoàn Cửu Châu.

“Liên hệ với ông chủ Quách của công ty bất động sản Hưng Thịnh, bảo ông ta đến khách sạn Bulgari dạy dỗ lại con trai của ông ta đi.”

Nói xong, Tiêu Thanh tắt điện thoại.

"Ha ha!"

Quách Chí Văn không nhịn được cười:

“Anh đang dọa tôi sao? Còn giả bộ làm ông chủ lớn gọi bố tôi đến dạy dỗ tôi sao, anh có năng lực đó sao?”

Tiêu Thanh lạnh nhạt nói:

“Tôi có năng lực đó không, anh đợi lát nữa sẽ biết thôi.”

“Được!”

Quách Chí Văn tức giận nói:

“Tôi đợi xem, nếu bố tôi không tới đây dạy dỗ tôi, xem tôi sẽ dạy dỗ tên rách nát anh như thế nào!”

“Dùng thẻ kim cương của người khác để giả bộ, liền tưởng rằng mình có thể bay lên trời rồi đúng không? Còn không biết quen được người có mặt mũi nào?”

“Tôi cũng không tin, một tên nghèo kiết xác như anh có thể quen được người nào có mặt mũi hơn so với những người mà bố tôi biết chứ!”

Trong lòng anh ta đã có tính toán, rất tự tin.

Sau nửa giờ, một người đàn ông trung niên mặc bộ vest và giày da thở hồng hộc chạy tới khách sạn Bulgari

Quách Chí Văn vừa nhìn thấy, liền cau mày.

“Bố, đã xảy ra chuyện gì, sao bố chạy vội vàng như vậy?"

Anh ta vừa nói xong.

Bốp!

Một cái tát thật hung hãn đánh vào mặt anh ta.

Quách Chí Văn mơ hồ, ôm lấy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.