Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 482: Chương 482






**********

Tiêu Thanh mỉm cười: "Cho dù lại lịch kinh khủng thế nào thì ông ta cũng không dám động vào chúng ta đầu em."

Nói xong, anh lái Ferrari đi về hướng Hoàng Kim Long.

Mục An Phong lái chiếc Lamborghini, đi theo anh trong sự hèn nhát.

"Tiêu Thanh, cậu chết chắc rồi, còn không mau lăn xuống xe, để cho bố tôi chém chết cậu đi!" Hoàng Thiệu Kiệt tức giận hét lên.

Nhưng anh ta vừa dứt lời thi Tiêu Thanh đột ngột đạp ga, chiếc Ferrari lao thẳng về phía Hoàng Kim Long.

"Hoàng gia! Mau tránh ra!"

"Bố! Mau tránh ra!"

"Bố chồng! Mau tránh ra!"

Thuộc hạ của Hoàng Kim Long, Hoàng Thiệu Kiệt và Trương Thiến Di nhìn chiếc Ferrari xông tới một cách mạnh mẽ thì con người của bọn họ như muốn lòi ra.

Hoàng Kim Long đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy những tiếng thét kinh hoàng đó, ông ta moi mo måt ra.

Vừa mở mắt ra nhìn thì đồng tử của ông ta đã co rút cả lại.

"Mẹ kiếp!" Sự can đảm của ông ta cũng bị dọa cho khiếp sợ.

Giây tiếp theo, ông ta đứng dậy khỏi ghế, đao cũng không rút ra mà bỏ chạy.

Cũng đúng lúc này, một số thuộc hạ của Hoàng Kim Long lao về phía chiếc Ferrari, cố gắng ép chiếc xe dừng lại.

Bụp bụp bụp...

Tất cả đám người đó đều bị chiếc Ferrari hất tung lên không trung một cách tàn nhân, có một người ngã đập vào Hoàng Kim Long khiến ông ta đang mải chạy thì bị đụng trúng ngã xuống đất.

"Má oi!"

Xung quanh đó rơi vào cảnh hỗn loạn. Tất cả mọi người đều vô cùng luống cuống.

Ngay cả Mục Thiên Lam, người đang ngồi trên ghế phụ của chiếc Ferrari cũng bị sốc. Cô lấy tay che miệng mình lại, tim thì đập thình thịch, sợ đến mức không nói được lời nào còn sắc mặt cũng đã tái mét.

Thế nhưng Tiêu Thanh vẫn tiếp tục lái chiếc Ferrari, lao về phía Hoàng Kim Long với ý định muốn nghiền nát ông ta.

"Không!" Hoàng Kim Long kêu lên trong sự kinh hoàng, trái tim như sắp nổ tung ra.

"Cửu bố tôi! Mau cứu bố tôi!" Hoàng Thiệu Kiệt gào lên, hét đến khản cả giọng.

Hơn chục người lao lên chặn xe lại để cứu Hoàng Kim Long.

Nhưng giây tiếp theo, bụp bụp

bup...

Từng người một bị chiếc xe đụng vào bay xa ra ngoài.

Hoàng Kim Long vừa được thuộc hạ đỡ dậy thì thấy chiếc Ferrari vẫn đang tiếp tục lao về phía mình.

Trái tim của ông ta chìm vào vỰC sâu không đáy ngay lập tức, mô hội lạnh liên tục toát ra. Từng hạt mồ hôi từ trên trán ông ta rơi xuống, trong lòng thì cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, thậm chí ông ta còn tưởng tượng ra thần chết đang vẫy tay gọi mình.

Két!

Nhưng đúng lúc đó, một tiếng phanh chói tai vang lên, chiếc Ferrari dừng lại đột ngột.

"A a a..." Tiếng hét của Hoàng Kim Long gần như vang lên cùng một

lúc. Đợi một lúc, ông ta nhưởng mày "Sao còn chưa bị đụng trúng nhỉ?”

Ông ta tự hỏi rồi ngừng la hét và nhìn xuống chân minh. Đầu chiếc Ferrari chỉ còn cách ông ta chưa đầy năm centimet. Chỉ cần Tiêu Thanh hãm phanh muộn 0,1 giây thì ông ta sẽ bị hất tung.

Phù!

Hoàng Kim Long thấy mình chưa chết thì thở phào nhẹ nhõm.

Bấy giờ ông ta mới nhận ra cả người mình ướt đẫm mồ hôi lạnh, như thế vừa được người ta kéo ra khỏi mặt nước. Thậm chí hồn vía ông ta còn bị dọa sợ bay lên chín tầng mây, cả người xụi lơ ngồi dưới đất, tim đập loạn lên khoảng năm trăm nhịp mỗi phút như sắp trào ra khỏi cổ

hong.

Phù!

Tất cả thuộc hạ của Hoàng Kim Long cũng thở phào nhẹ nhõm.

Có mấy người đi qua đỡ ông ta dậy..

Một vài tiếng "bùm bùm" vang lên.

Bốn chiếc lốp xe Ferrari đều bị người của Hoàng Kim Long dùng dao đâm thủng.

"Haha!" Hoàng Thiệu Kiệt cười một cách điên cuồng: "Tiêu Thanh, bây giờ bánh xe bị đâm thủng rồi, vậy là cậu không thể lái xe để đâm bố tôi được nữa. Chờ bố tôi giết chết cậu di!"

Nói xong, anh ta chạy đến bên cạnh Hoàng Kim Long rồi nói bằng giọng giận dữ: "Bố, bố mau chém chết thắng khốn kiếp đó đi!"

"Mang đao đến đây!" Hoàng Kim Long giận dữ hét lên.

Một trong những thuộc hạ của ông ta đưa cho ông ta một con đạo ngay lập tức.

Hoàng Kim Long cầm cần đạo rồi nghiến răng nghiến lợi nói: "Suýt chút nữa doạ ông đây tiểu ra quần, nếu hôm nay ông đây không giết mày thì ông đây không còn mặt mũi nào mà lặn lộn trong thế giới ngầm nữa!"

Lời vừa dứt, ông ta lao lên đầu chiếc Ferrari trong sự tức giận rồi giơ cao con đạo trên tay, định chém Tiêu Thanh.

Bấy giờ Tiêu Thanh mới ngắng đầu lên nhìn Hoàng Kim Long rồi thờ ơ nói: "Ông có chắc là muốn chém tôi không?"

“Ông đây khẳng định luôn là hôm nay sẽ chém chết mày!" Chương 483

"Phải chém..

Ông ta vẫn chưa nói xong thì nhìn rõ khuôn mặt của anh.

"Con mẹ nó! Sao lại là cậu?" Hoàng Kim Long nhảy lên vì bị giật mình rồi ngã từ trên đầu chiếc Ferrari xuống.

Ông ta thực sự bị dọa sợ, vừa rồi ông ta vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, sau đó lúc Tiêu Thanh lải Ferrari chạy tới muốn đậm ông ta khiến ông ta bị dọa sợ chết khiếp nên đành phải bỏ chạy. Vì vậy ông ta vẫn chưa nhìn rõ mặt anh.

Sau đó, ông ta lại tức giận vì suýt bị tông xe nên không thèm nhìn rõ đối phương là ai mà chỉ nghĩ đến chuyện giết kẻ vừa định tông chết mình.

Vì vậy, ông ta vẫn chưa nhìn rõ mặt Tiêu Thanh.

Thế nhưng bây giờ thì ông ta nhìn rõ rồi, hoá ra người điều khiển xe Ferrari chính là Tiêu Thanh, người mà ông ta từng xử lý ở Cổ Cảnh.

Lúc đó Tiêu Thanh chỉ dùng một chiêu mà đã có thể khiến người có nằm đấm hủy diệt nội lực là sư phụ Chung bị thương. Sau khi quay về ông ta mới nói cho Hoàng Kim Long biết, có lẽ Tiêu Thanh là một cao thủ võ thuật, sở hữu sức mạnh mà ngay cả súng cũng không giết chết được.

Thế nên sau khi quay về, Hoàng Kim Long vẫn luôn sợ hãi không thôi khi nghĩ lại chuyện đó.

Nhưng ông ta không bao giờ ngờ được rằng con trai mình lại đắc tội với một người đáng sợ như thế này, suýt chút nữa thì ông ta đã ra tay giết anh. Chỉ một điều này thôi mà còn không đủ dọa ông ta ngã khỏi xe à?

Hay nói đúng hơn thì trái tim ông ta đã bị dọa đến mức muốn nổ tung ra rồi.

Bố, sao bố lại ngã xuống đất thế này?” Hoàng Thiệu Kiệt buông thống hai tay, tiến lên phía trước rồi hỏi.

Hoàng Kim Long đứng dậy, tất vào mặt Hoàng Thiệu Kiệt hai cái thật mạnh, đến mức anh ta ngã thắng xuống đất còn đầu óc thì cứ ong ong.

Trương Thiến Di và thuộc hạ của Hoàng Kim Long trông thấy vậy thì đều bị sốc!

Tại sao Hoàng gia lại ra tay với cậu Hoàng?

Bọn họ không thể hiểu được. Hoàng Thiệu Kiệt bị bố đánh thi giận dữ hét lên: "Bố, bố điện ả, có phải con làm bố ngã khỏi xe đâu? Bố đánh con làm gì? Nếu có đánh thì cũng là đánh cái tên Tiêu Thanh chiết tiệt kia chứ!"

Hoàng Kim Long cũng tức giận: "Ông đây không chỉ đánh mày mà ông đây còn muốn chém chết mày!" Ông ta giơ con đạo lên, chém về phía Hoàng Thiệu Kiệt.

"Mẹ ơi! Bố điên rồi!" Hoàng Thiệu Kiệt sợ hãi đến mức gan và túi mật gần như vỡ ra, anh ta lặn ra tại chỗ.

Xet!

Hoàng Kim Long chém xuống nền bê tông khiến tia lửa bắn ra khắp noi.

Ức Hoàng Thiệu Kiệt nuốt một ngụm nước bọt xuống, còn nuốt nữa là anh ta sẽ nuốt luôn lưỡi mình xuống.

Mẹ kiếp, chém thật hả? Cũng may là mình đã kịp lăn ra chỗ khác, nếu không thì ông bố điện này thật sự sẽ chém chết mình mất thôi

"Hoàng gia, ông bình tĩnh."

Các thuộc hạ ngăn Hoàng Kim Long lại, có một người nói: "Hoàng gia, tôi biết ông đang tức giận nhưng ông cũng không thể trút giận lên cậu Hoàng được. Nếu muốn trút thì trút lên đầu thắng ranh kia kìa. Ông ngồi xuống đây nghỉ ngơi đi, tôi đưa anh em đi chém chết thang ranh kia trút giận cho ông."

"Câm miệng!" Hoàng Kim Long hét lên, chỉ vào Tiêu Thanh: "Mày có biết cậu ta là ai không?"

Tất cả thuộc hạ nghe thế thì đều cau mày lại.

Hoàng Thiệu Kiệt nói: "Cậu ta tên là Tiêu Thanh, một đứa con bị nhà họ Tiêu bỏ rơi. Mười hai năm trước, cậu ta bị đánh gãy chân rồi ném ra khỏi nhà họ Tiêu. Chỉ là một tên rác rưởi thôi mà, bố sợ cái gì chứ? Ở trong mắt bố, cậu ta còn không bằng một con chó!" "Mày..

Dù sao Hoàng Kim Long cũng chỉ có một đứa con trai là Hoàng Thiệu Kiệt. Nếu không thì ông ta nhất định sẽ chém Hoàng Thiệu Kiệt ra thành trăm mảnh.

"Mày có biết lần trước bố đến Cổ Cảnh xử lý chuyện rồi bị bắt, còn những anh em khác thì bị bỏ tù, nguyên nhân chính là vì ông Đỗ kêu bố đi xử lý anh ta không?"

"Gì cơ?” Hoàng Thiệu Kiệt choáng

váng.

"Bố đi xử lý cậu ta nhưng cuối cùng sư phụ Chung bị đánh đến mức tàn phế, hàng trăm anh em bị bắt. Sau khi trở về, bố phải nộp toàn bộ số súng của mình lên bên trên. Nguyên nhân của hàng loạt chuyện đó đều là vì anh ta ư?"

"Đúng!" Hoàng Kim Long tức giận nói: “Ông đây không dám khiêu khích người đáng sợ như thế đầu, vậy mà mày ăn gan hùm mật báo hay sao mà lại đi chọc điên cậu ta. Mày muốn hại chết ông đây hả?"

Hoàng Thiệu Kiệt sắp khóc đến nơi. Làm sao anh ta biết được đứa con trai từng bị nhà họ Tiêu bỏ rơi lại trở nên đáng sợ như vậy Nếu anh ta biết thì dù có cả trăm lá gan, anh ta cũng không dám đi trêu chọc một người đáng sợ như thế đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.