Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 484: Chương 484: Chương 485






Tiêu Vũ tỏ vẻ không tin.

"Anh nhìn xem." Mục An Phong chỉ vào con Mercedes-Benz: "Nếu anh rể tôi bị đánh chết, anh ấy còn có thể lái xe được sao?"

Mọi người ngăn chiếc

Mercedes-Benz lại rồi chúi đầu vào cửa sổ bên ghế lái thì thấy Tiêu Thanh đang yên ổn ngồi ở ghế lái và Mục Thiên Lam ngồi ở ghế phụ.

“Sao chuyện này có thể xảy ra được? Bọn họ lại choáng váng một lần nữa vì họ không thể tin chuyện này là sự thật.

Với tính cách của Hoàng gia thì sao Tiêu Thanh có thể sống yên ổn được chứ?

"Còn không mau tránh ra, muốn tôi đâm chết các người sao?" Tiêu Thanh mở cửa sổ xe, lạnh lùng hỏi.

Mọi người nghe vậy thì giải tán ngay lập tức.

Sau đó Tiêu Thanh và Mục An Phong lái xe rời đi. Đặc biệt là Mục An Phong, cậu ta vừa lái xe vừa vui vẻ huýt sáo khiến Tiêu Vũ tức chết.

"Tôi nhất định sẽ lấy lại con Lamborghini đó!"

Trở về nhà, đám người Tiêu Vũ kế lại chuyện ở trường đua cho người lớn nhà họ Tiêu nghe. Nghe xong, mấy người nhà họ Tiêu đều vô cùng tức giận.

"Thắng Tiêu Thanh này chán sống rồi!"

"Cậu Hoàng là người nó có thể đánh sao? Nó muốn hại chết nhà họ Tiêu chúng ta đúng không?"

"Hoàng gia tàn nhẫn hơn người nhà họ Trần nhiều, nếu đánh chết cậu Hoàng thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.

Tiêu Chính Thành cau mày rồi nói bằng giọng nghi ngờ: "Hoàng Kim Long đi rồi thì sao có chuyện Tiêu Thanh trở về một cách an toàn được? Chuyện này không được bình thường cho lắm. Chẳng lẽ Hoàng Kim Long không dám động vào nó?"

"Ông nội nghĩ nhiều quá rồi." Tiêu Vũ nói: "Hoàng gia bị bắt cách đây không lâu, mới được thả ra nên chắc là ông ta không dám gây chuyện nữa. Thế nên ông ta mới không động vào Tiêu Thanh đấy chứ."

"Nhưng mọi người đều biết rõ Hoàng gia là ai rồi mà. Đợi sóng gió này qua đi, Hoàng gia nhất định sẽ bắt đầu trả thù Tiêu Thanh. Có thể ngay cả nhà họ Tiêu của chúng ta cũng sẽ bị liên lụy đấy!"

Tiêu Chính Thành nghe xong thì cơ thể già nua của ông run lên bần bât.

Trước đây, lúc Hoàng Kim Long bị bắt, tất cả súng đã bị tịch thu, có rất nhiều người trong giới kinh doanh của Nghĩa Cảnh đều biết chuyện này nên tất nhiên là ông cũng biết. Vì vậy, ông cảm thấy những gì Tiêu Vũ nói rất có lý.

"Thắng khốn kiếp này, lại gây rắc rối cho nhà họ Tiêu, tao phải đi tính số với nó!" Tiêu Chính Thành vô cùng tức giận.

Một giờ sau, mọi người trong nhà họ Tiêu đã đến khách sạn Bulgari

"Tại sao cậu không trở về Cổ Cảnh đi, còn ở lại Nghĩa Cảnh làm gì? Ở lại Nghĩa Cảnh thì thôi đi, còn đánh gãy tay con trai Hoàng Kim Long nữa. Cậu giỏi thật đấy nhỉ, không sợ Hoàng Kim Long tìm cậu tính số sao?" Tiêu Chính Thành chỉ vào mũi Tiêu Thanh rồi chửi rủa.

“Gì cơ?” Tiêu Vĩnh Nhã nghe xong thì thay đổi sắc mặt: "Thanh à, con đánh gãy tay con trai Hoàng Kim Long u?"

"Bố đừng sợ." Tiêu Thanh an ủi bố mình rồi mạnh miệng nói với Tiêu Chính Thành: "Các người sợ Hoàng Kim Long không có nghĩa là tôi cũng sợ. Tôi đánh gãy tay con trai ông ta thì liên quan gì đến các người, ông chạy đến đây hồ to gọi nhỏ làm cái gi?"

"Còn nữa, ông có tư cách gì mà bảo chúng tôi quay trở về Cổ Cảnh, Nghĩa Cảnh là của nhà họ Tiêu ông à?"

"Về việc chúng tôi ở lại Nghĩa Cảnh là vì tôi muốn tổ chức sinh nhật cho bố tôi, tổ chức một bữa tiệc sinh nhật còn hoành tráng hơn cả của ông. Tôi phải cho ông biết, tôi và bố tôi là người mà ông và nhà họ Tiêu không thể với tới được!" Nghe anh nói thế thì tất cả người nhà họ Tiêu đều bùng nổ.

"Cậu quả điên cuồng rồi đấy Tiêu Thanh, nói những lời ra vẻ như thế mà cậu không sợ mất lưỡi sao?"

"Cậu nghĩ cậu là ai? Tại sao chúng tôi phải với tới hả? Cậu có tư cách gì để chúng tôi với tới đây?”

"Cho dù cậu còn tổ chức tiệc sinh nhật cho bố mình đi chăng nữa thì tự hỏi xem có ai đến dự không hả? Còn muốn tổ chức hoành tráng hơn tiệc mừng thọ của chúng tôi, cậu lấy gan ở đâu ra mà đòi tổ chức tiệc sinh nhật còn hoành tráng hơn tiệc mừng thọ của ông cụ vậy hả?" Những người trong nhà họ Tiêu đều chế giễu và cười nhạo Tiêu Thanh.

Tiêu Chính Thành càng tức giận hơn: "Rời khỏi nhà họ Tiêu mười hai năm, cưới được một người vợ xinh đẹp. Làm được mỗi thế mà cậu đã cho rằng mình giỏi rồi, có thể leo lên đầu nhà họ Tiêu rồi đúng không?"

"Để tôi nói cho cậu biết nhé, con lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa đấy. Tuy rằng địa vị của nhà họ Tiêu Nghĩa Cảnh không còn được như mười hai năm trước nhưng cũng không phải là thứ mà cậu có thể vượt qua!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.