Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 492: Chương 492: Chương 493




Một thanh âm từ lối đi nhỏ ngoài hành lang truyền dén. “Ông chủ Hoàng Kim Long của Nghĩa Cảnh cùng gia quyền đến!"

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhà họ Tiêu đều bị chấn động. "Ha ha ha!"

Tiêu Vĩnh Trình nghe thể cất giọng cười to: "Các người xong đời rồi, tôi đây sẽ nói cho ông chủ Hoàng biết mấy người các người không coi ông ấy ra gì, dám ở địa bàn Nghĩa Cảnh của ông ta gây chuyện thị phi, để rồi xem ông ta sẽ xử lý mấy người cho mà xem."

Dứt lời, Tiêu Vĩnh Trình mang theo khuôn mặt tươi cười hưởng hành lang nhỏ bước nhanh tới.

Đám người Kim Chỉ Nam lập tức nhìn theo.

Quả nhiên nhìn thấy Hoàng Kim Long cùng người nhà đang đi tới, hai bên là hai hàng người bảo vệ đều là những tay chân thân tin của ông ta.

Nhìn thấy đoàn người Hoàng Kim Long đến, máyngười ở đây lập tức thu liễm lại, tiến lên chào hỏi các thành viên trong gia đình rồi mời bọn họ tiến vào sảnh đường mừng thọ.

Cũng chính vì bọn họ có Tiêu Thanh.

Nếu không giờ phút này bọn họ sợ rằng đã đứng ngồi không yên rồi

Dù sao nếu so sánh cùng với Hoàng Kim Long, bọn họ còn thua kém ông ta nhiều lắm, căn bản chính là không cùng một đẳng cấp. "Tiêu Thanh, cậu chết chắc rồi dám đánh gãy hai tay của cậu chủ Hoàng, lại còn dẫn đám du côn từ thành phố khác đến khu vực Nghĩa Cảnh này gây chuyện, bây giờ ông chủ Hoàng đã tới chúc thọ ông nôi, để xem khi gặp ông ta, cậu có biết sợ hay không?

Tiêu Vũ mặt vênh vênh đắc ý hỏi.

Tiêu Thanh thản nhiên nói: "Hoàng Kim Long với đến để chúc thọ ai còn chưa biết được, cầu vui vẻ cái gi."

Nghe vậy Tiêu Mẫn không nhịn được cười phun ra "Đừng nói với tôi là ông chủ Hoàng tới để chúc mừng sinh nhật cha cậu nhé?" “Cũng có thể như vậy."Tiêu Thanh gật gật đầu. "Ha ha."

Mọi người trong nhà họ Tiêu đều bật cười, Tiêu Hằng nhảy dựng lên: "Anh đánh gãy tay con nhà người ta, giờ anh lại nói ba người ta đến đây để chúc mừng sinh nhật cha anh, thật buồn cười, anh cho rằng ông chủ Hoàng là đồ ngu à, hay anh cho rằng mình tài giỏi hơn ông ấy." "Tôi cảnh cáo anh, nếu không phải lúc trước ông chủ Hoàng mới bị cảnh sát mời đến điều tra, gần đây họ phải thu liễm bớt lại, không muốn gây thêm chuyện rắc rối nữa, nếu không chỉ bằng việc anh đánh gãy hai tay của cậu chủ Hoàng thì cũng đủ cho ông ta cho người tới chém chết anh rồi."

Mục Thiên Lam đứng nghe họ nói mà nhịn không nổi nói chen vào: "Chở có tưởng bở, ông chủ Hoàng bị công an bắt là do có chúng tôi một tay tác động, cho nên ngày ấy mấy người đó mới không dám động vào chúng tôi."

Phốc

Người nhà họ Tiêu nghe thấy vậy đều phì cười ra tiếng "Các người tự cho minh là cái gì mà có thể khiến cho ông chủ Hoàng bị bắt, không nói láo mày ngườikhông chịu được đúng không?". "Quả nhiên là vậy, đúng là nổi nào úp vung nảy, một người so với một người càng nổ to hơn." "Đã nói đủ chưa." Tiêu Chỉnh Thành tức giận gầm lên: "Đều ngậm chặt miệng lại hết đi, đừng cứ mở miệng ngậm miệng là lại nói đến chuyện Hoàng Kim Long bị bắt, tránh làm ông ta thẹn quá hóa giận bỏ về không tham gia tiệc mừng thọ của tôi, thì đừng có trách tôi không nhắc trước."

Ông cũng cho rằng Hoàng Kim Long có mặt ở đây là để tham dự tiệc thọ của mình.

Tiêu Thanh dù sao cũng đã đánh gãy tay con trai Hoàng Kim Long, với tính cách nóng này của ông ta tuyệt đối sao có thể vì mừng sinh nhật Tiêu Vĩnh Nhã mà tới chứ, đúng là nằm mơ

Mà lúc này, Tiêu Vĩnh Trình đã đi đến trước mặt Hoàng Kim Long tươi cười nịnh nọt. "Ông chủ Hoàng, là ngọn gió nào thổi ông đến đây vậy a."

Hoàng Kim Long cười lên hạ hà: "Đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ Tiêu, tôi sao có thể không đến được cơ chứ

Dứt lời, ông ta liền sai người đưa lên quà mừng thọ cho Tiêu Vĩnh Trình, nói: “Nghe nói ông cụ Tiêu làngười ưa thích đồ gốm sứ, tôi cố ý dùng chín mươi tỷ để mua bộ sử thanh hoa đời Càn Long này tới làm quả tôi nghĩ chắc ông cụ Tiêu sẽ thích."

Tiêu Vĩnh Trình kích động hết sức luôn miệng nói: " Cảm ơn ông chủ Hoàng, cảm ơn ông chủ Hoàng!"

Người nhà họ Tiêu và Tiêu Chính Thành nghe được Hoàng Kim Long nói chuyện cũng kích động không kém. “Ông nội, ông đúng là rất có mặt mũi nha!"

Mọi người trong nhà họ Tiêu rối rít khen ngợi.

Khuôn mặt Tiêu Chính Thành lộ rõ vẻ vui mừng nói: "Mặc dù mấy năm nay Hoàng Kim Long phát triển rất tốt, thế nhưng nhà họ Tiêu dù sao cũng là gia tộc uy tín lâu năm, về phần mặt mũi thì ông ấy vẫn nên kinh nể." "Đúng vậy! Đúng là như vậy!"

Người nhà họ Tiêu gật đầu cười nói.

Tiêu Vũ hừ một tiếng: "Những người sống tạm bợ ở nơi khác các người, có nghe thấy chưa. Hoàng Gia đã nói rồi, ông ta nhất định sẽ đến mừng thọ tám mươi tuổi của ông nội tôi, đã nói rõ rằng ông ta rất nể mặt ông nội tôi, chờ ông ta tới đây. Tôi sẽ nói cho ông tà biết, những người tam bọ các người đã đánh tôi và mẹtôi, xem ông ta xử lý các người như thế nào!"

Tiêu Mẫn cũng cười khẩy nhìn Tiểu Thanh: "Không phải cậu nói, Hoàng Gia chúc thọ bố cậu sao, sao người ta lại nói chúc thọ ông nội rồi? Bị và mặt rồi đúng không? Sao vẫn còn chưa biết xấu hổ mà đứng ở đây? Không thấy mất mặt sao?"

Mọi người trong nhà họ Tiêu rất đắc ý.

Người tại to mặt lớn như Hoàng Kim Long này, có thể nể mặt đến chúc thọ ông nội, còn tặng quả quý như thể, có thể thấy rõ được sức nặng của ông nội trong mắt Hoàng Kim Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.