“Đúng vậy, ông thông gia, tổng giám đốc Vương người ta nể mặt ông như vậy, mau nhận lấy quà tặng đi."
Ngô Tuệ Lan thúc giúc, thấy hai tay Tiêu Vĩnh Nhã đều đang run rẩy, bà ta lập tức thay Tiêu Vĩnh Nhã nhận lấy quà tặng, cầm trong tay chỉ cảm thấy nặng trình trịch. Bà ta nhân tiên nói: “Tổng giám đốc Vương, nặng như vậy hắn là quà rất quý trọng đúng không?”
Vương Đông Dương cười nói: "Không quý trọng không quý trọng đầu, một món đồ bằng đồng thau thôi, trị giá cũng khoảng năm mươi bốn tỷ. “Phát tài rồi, phát tài rồi!”
Ngô Tuệ Lan cực kỳ vui vẻ, cười không khép miệng.
Lúc này, Tiêu Thanh nhìn Trương Hán Lương, thản nhiên nói: “Anh còn dám nói quả óc chó là chủ tịch của các anh tặng cho Tiêu Chính Thành không?”
Toàn thân Trương Hán Lương khẽ chấn động, mồ hôi lạnh đầy đầu.
Anh ta biết, lần này nguy rồi.Quả nhiên đúng như dự đoán!
Vương Đông Dương xoay người, ánh mắt lạnh lẽo dừng ở trên người Trương Hán Lương, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Năm sau anh không cần đi làm nữa. “Đừng mà chủ tịch.
Trương Hán Lương đau khổ sắp khóc đến nơi rồi. Vương Đông Dương không để ý đến anh ta nữa, chào hỏi các ông chủ mà ông ta đưa đến. “Các vị chủ tịch, Tiêu Vĩnh Nhã ông chủ Tiêu chính là đối tượng mừng thọ hôm nay của chúng ta.
Vừa nói dứt lời.
Một đám ông chủ mang quà tặng xông đến. “Ông Tiêu, tôi là chủ tịch của bất động sản Đông
Thịnh, chúc ông sống lâu trăm tuổi!” “Ông chủ Tiêu, tôi là chủ tịch của thương mại quốc tế Hoàng Viễn, chúc ông sinh nhật vui vẻ!” “Ông chủ Tiêu, tôi là chủ tịch của công thương nghiệp Thiên Phát, chúc ông năm nào cũng vui như hôm nay, tuổi nào cũng hạnh phúc như hôm nay”
Mỗi một ông chủ ở đây đều có giá trị tài sản vài nghìn tỷ, thậm chí mấy chục nghìn tỷ.
Tiêu Chính Thành và mọi người nhà họ Tiêu nhìn thấy, mắt đều đỏ lên như máu. “Tiêu Thanh ở đâu có mặt mũi có thể khiến cho nhiều ông chủ mạnh mẽ lợi hại đến chúc thọ bố của anh ta như vậy nhỉ?”
Trong bụng bọn họ đang không ngừng gào thét. “Các vị chủ tịch đừng đứng ở bên ngoài nữa, xinmời vào trong đi.”
Mục Thiên Lam rất có lễ độ bắt đầu tiếp đón mọi người.
Rất nhanh, trong phòng càng lúc càng có nhiều người đến. Bạch Băng Thu và cục trưởng Lưu của cục tuần tra Cổ Cảnh, còn có bạn thân Lưu Ngọc Huyền của Mục Thiên Lam. Ngoài ra còn rất nhiều ông chủ ở Cổ Cảnh đều lần lượt trình diện.
Một trăm bàn đã ngồi hơn bốn mươi bàn rồi.
Tương tự, chỗ Tiêu Chính Thành cũng đã đến rất nhiều khách. So với bên Tiêu Thanh còn nhiều hơn, ngồi hơn năm mươi bàn rồi. Nhưng trừ thị trưởng thành phố Trương ra, không có nhân vật siêu quan trọng nào. “Thế nào, có phải khách bên chúng tôi đến càng lợi hại hơn, càng có thể diện hơn đúng không? Còn có, quà tặng của những vị khách này có phải có thể nghiền nát các người không?” “Quà tặng bên chúng tôi trị giá vài chục tỷ, còn có hơn bảy tám món đồ. Bên các người thì sao? Một món đồ cũng không có.” “Khấu trừ tiền đặt tiệc rượu, chúng tôi cũng kiếm được lời lớn rồi, quà tặng của các người còn không đủ trừ tiền tiệc rượu đầu nhỉ”
Ngô Tuệ Lan hả hệ nói một tràng.
Sắc mặt của mọi người nhà họ Tiêu đều xám nghét, rất khó coi. “Có khách đến.”
Lúc này, hành lang lại truyền đến âm thanh thôngbáo.
Tổng đốc đến!” “Tổng đốc đến rồi?"
Tâm trạng của mọi người nhà họ Tiêu vốn đang suy sụp, lập tức tinh thần tràn đầy phấn chấn.
Bọn họ máy móc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặc âu phục, chân đi giày da bóng loáng, vừa gọi điện thoại và đi theo hành lang tới chỗ bọn họ.
Nhìn đến đây!
Mọi người nhà họ Tiêu đều trở nên kích động.
Ông cụ, tổng đốc đến rồi. Tổng đốc thật sự đến rồi.
Tiêu Vĩnh Trình, Tiêu Vĩnh Hiệp, Tiêu Vĩnh Nghiệp đều hết sức kích động, cả người đều đang run rẩy.
Tiêu Chính Thành cũng như vậy, kích động giống như người già si ngốc, tay không ngừng lắc lư "Mau mau, mau theo tôi đi nghênh đón tổng đốc đến
Tiêu Chính Thành thúc giục một câu, bước nhanh tới hành lang. “Nhanh nhanh nhanh! Tất cả đừng có đứng ở đây nữa, đi nghênh đón tổng đốc đi.”
Tiêu Vĩnh Trình phất tay, mọi người nhà họ Tiêu lập tức đi theo sau, đi đến trước mặt tổng đốc. “Tiêu Thanh, tổng đốc đến chúc thọ bố của cậu, hay là chúc thọ ông nội của cậu?”
Ngô Tuệ Lan nhịn không được hỏi một câu.
*