Tiêu Thanh điềm tĩnh thổi ra một vòng khỏi thuốc, không đếm xỉa gì đến anh ta.
Trần Hiền tằng hằng nói: “Anh Trần Dịch, đây đúng là tên tội phạm ngạo nghễ. Sắp chết đến nơi mà còn giả vờ cao ngạo. Chúng ta mặc kệ anh ta, ngồi xem anh ta giả vờ ngạo nghễ rồi chết là được.” "Um."
Trần Dịch gật gật đầu. Vẫn không kiềm được nói một câu với Tiêu Thanh: “Người đời hay nói ‘đầu có thể lìa nhưng tóc không được rồi, máu có thể chảy nhưng giày không thể không đánh bóng, Tiêu Thanh cậu thuộc dạng 'mạng có thể mất, nhưng sống thì không thể không giả vờ ngạo nghề" "Ha ha!"
Tất cả mọi người cười phá lên ha hả.
Và lúc này, nhóm người Tân An, đã đi đến trước mặt Tiêu Thanh.
Trần Văn Đỉnh vội nói: “Chính là cậu ta, bóp cổ giết chết bố tôi, đập chết em trai tôi. Các cậu mau..."
Ông ta vẫn chưa nói hết.
Đã thấy Tần An hướng về Tiêu Thanh đứng nghiêm kính lễ. “Thuộc hạ Tần An, dẫn theo ba trăm vệ binh đến, xin thần soái hạ lệnh!” “Cái gì?”
Tất cả mọi người đều kinh hoàng đến ngã ngửa. Trên mặt đầy kinh ngạc, hoài nghi, kinh hãi và kinh sợ đủ mọi thần sắc phức tạp. “Thần soái là danh xưng của hộ quốc chiến soái mà!” “Bọn họ xưng Tiêu Thanh là thần soái, không lẽ Tiêu Thanh chính là hộ quốc chiến soái ư?” “Cậu ta còn trẻ thế này! Sao có thể là hộ quốc chiến soái được chứ!”
Những người có mặt đều bàn tán xôn xao, dường như không dám tin vào tại của họ.
Trần Văn Đỉnh nuốt vội nước bọt. Kinh hãi muốn chết hỏi rằng: “Cậu... cậu cậu ta là hộ quốc chiến soái ư?” “Không sai!”
Tần An hùng hổ đáp: “Anh ấy chính là thống soái của chiến bộ Sầm Đô, đe dọa biên cương vạn quốc, được nước địch xưng là thần tàn sát, trong nước xưng là hộ quốc chiến soái chính là thần soái Tiêu Thanh!”
Âm!
Trần Văn Đỉnh như bị sét đánh ngang tai.
Cứng đơ tại chỗ.
Trên dưới người nhà họ Trần đều im lặng như
Tất cả mọi người đều trổ mắt nghẹn lời.
Một hồi lâu sau, Trần Hiền bắt đầu khóc. “Tôi hiểu rồi. Tại vì sao mà hộ quốc chiến soái lại muốn cưới Mục Thiên Lam đã có chồng, tại vì sao mà Ngô Tuệ Lan bị bắt lại có đội vệ binh của hộ quốc chiến soái đến giải cứu, tại vì sao thế lực của Hạ quốc cũng không đối phó với anh ta được, thì ra anh ta chính là hộ quốc chiến soái!”
Lời nói vừa dứt.
Trần Hiền ngồi bệt xuống đất, vẻ mặt như chết lặng.
Phịch!
Đôi chân Trần Văn Đỉnh cũng mềm nhũn, bất lực ngồi bệt xuống đất, trong đầu một khoảng trống rỗng.
Tiếp theo đó! to.
Bich! Bich! Bich!
Tất cả người nhà họ Trần, từng người một ngôi bệt xuống đất, như dự đám tang bố mẹ vậy. “Bố ông mua chuộc một tên tội phạm tội ác tày trời làm quản gia, chuyện này ông có tham gia vào hay không?”
Tiêu Thanh nhìn sang Trần Văn Đỉnh: “Khai thật ra!”
Trần Văn Đỉnh bất lực nói: “Tôi không có tham gia, nhưng tôi biết
Tiêu Thanh lại hỏi: “Bố ông lợi dụng Lưu Nhất Trung, uy hiếp khủng bố thương nhân khắp nơi, ông có biết không?”
Trần Văn Đỉnh gật gật đầu: “Tôi từng khuyên ông nhưng vô dụng, vì thế tôi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi.
Tiêu Thanh tiếp tục hỏi: “Bố ông mang người đến nhà họ Tiêu, đánh đập bố tôi thành người thực vật, ông có biết không?”
Trần Văn Đỉnh cười thê thảm: “Tôi cũng sau đó mới biết chuyện, còn vì chuyện đó mà nổi giận với hai người họ." “Tôi biết rồi."
Tiêu Thanh đứng dậy, nhìn sang Tân An: “Ngoại trừ Trần Văn Đỉnh, các thương nhân đến chúc Tết, thì tất cả người nhà họ Trần còn lại, đều bắt giữ mang đi, đưa đến bộ phận liên quan, rôi cho điều tra khẩn cấp tập đoàn nhà họ Trần ngay” “Vâng! Thưa thần soái!”
Tiêu Thanh nhìn quanh những thương nhân đến chúc Tết nhà họ Trần, hỏi: “Bố con Trần Nguyên Bình chết như thế nào?”
Rất nhanh, đã có một tổng giám đốc bước ra đáp “Do xảy ra xung đột lợi ích với Lưu Nhất Trung, bị Lưu Nhất Trung ra tay giết chết”
Tiêu Thanh lại hỏi: “Vậy tôi là ai?”
Lập tức có tổng giám đốc khác đáp: “Tôi chỉ biết cậu là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Tiêu, không biết thân phận nào khác nữa."
Tiêu Thanh vừa ý gật gật đầu. “Tôi không hy vọng chuyện xảy ra ngày hôm nay, lại lan truyền ra bên ngoài.
Nói xong, anh vận cổ Trần Dịch và Trần Hiền, bước nhanh rời đi.
ỰC!
Mấy tổng giám đốc nhìn thấy đều nuốt mạnh nước bọt.
Bọn họ biết được, nhà họ Trần tại Nghĩa Cảnh đã diệt vong không tồn tại nữa.
Và nhà họ Tiêu tại Nghĩa Cảnh như mặt trời ban trưa, sức mạnh nổi lên không thể nào ngăn cản được.
Rất nhanh sau đó.
Chuyện của nhà họ Trần lan truyền ra, gây