“Nếu tổng giám đốc Thẩm không thiếu tiền, vậy tôi sẽ không nói nữa.”
Lưu Học Đạo lui sang một bên.
"Hừ!”
Sư phụ Lôi hừ một tiếng, dùng tay chắn lại. Cách đó năm mét, cái chum của cây kim ngân đột nhiên vỡ vụn ra. "Cái quái gì vậy!”
Những người thế hệ sau của nhà họ Phương đều nhìn thẳng, nhao nhao tâng bốc.
"Sư phụ Lôi thật lợi hại!”
“Quả nhiên không hổ là đại sư. Sức mạnh này quá mãnh liệt!”
“Chỉ dựa vào một cánh tay này, phí xuất đầu lộ diện của sư phụ Lôi bốn trăm triệu cũng không đắt một chút nào!”
Phương Gia Ngọc ngạo mạn nói: "Đạo trưởng Lưu, một quyền này nếu nhằm lên người ông, ông có chịu nổi không?”
Gương mặt Lưu Học Đạo không vui nói: "Là ông ta lợi hại, được chưa?”
Nghe vậy, lúc này sư phụ Lôi mới hài lòng ngồi xuống, coi như là ông ta đã thành công rồi.
Trần Khải Vương cười đắc ý, nói với Tiêu Thanh: "Cao thủ là cái gì? Loại võ giả như sư phụ Lôi đây mới thực sự là một cao thủ. Một chút thủ đoạn của anh ở trước mặt sư phụ Lôi, giống như một đứa trẻ ba tuổi, sư phụ Lôi chỉ cần tung ra một chưởng đều có thể đánh chết anh.”
“Vậy ông kêu ông ta thử xem sao.” Tiêu Thanh thản nhiên nói.
Sư phụ Lôi trợn mắt há hốc mồm: "Cậu bé, cậu đang khiêu khích tôi phải không?”
Tiêu Thanh thản nhiên đáp lại: "Là ông khiêu khích tôi.”
Bộp!
Sư phụ Lôi đập bàn, giận dữ nói: "Cái thằng nhóc con này, quả thực muốn chết!”
Ông ta muốn động thủ.
Thẩm Thị Đông vội vàng lao ra trước mặt ông ta chặn lại: "Sư phụ Lôi nguôi giận. Đừng để ý đến cháu trai của tôi, nó vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện. Ông là người lớn, cười một cái bỏ qua là được rồi, tôi cho ông thêm bốn trăm triệu.”
"Nếu như tổng giám đốc Thẩm rộng lượng như vậy. tôi cũng không thể keo kiệt. Tôi sẽ không so đo với cậu ta nữa.” Sư phụ Lôi lại ngồi xuống lần nữa.
“Cũng may mẹ tôi đã trả tiền cho anh để trừ thảm họa. Nếu không anh chết cũng không biết mình chết như thế nào nữa!” Phương Gia Lộc hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thanh một cái.
Sau đó, một nhóm người tiếp tục tâng bốc sư phụ Lôi.
Tiêu Thanh, Mục Thiên Lam, Thẩm Thị Thu Mai, Lưu Học Đạo, bốn người bị hắt hủi sang một bên.
Sau bữa tối.
Mọi người vây quanh phòng khách, vừa nói chuyện phiếm. Một bên chờ thương hội có phải người tới hành hung hay không.
Mọi người trò chuyện cho đến hơn 11 giờ tối.
Đột nhiên!
Teng...teng...
Máy báo động của nhà họ Phương đột nhiên vang lên.
"Không hay rồi!”
Sắc mặt mọi người nhà họ Phương biến đổi đột ngột, nhất thời toàn bộ đều trốn sau lưng sư phụ Lôi.
Thẩm Thị Đông vội vàng nói: "Sư phụ Lôi. Chắc là những kẻ trả thù đến rồi.”
"Đừng sợ!”
Sư phụ Lôi đứng lên, trong lòng đã tính toán hết mọi việc, nói: "Có tôi ở đây, không ai có thể làm tổn thương các người!”
Sau đó, ông ta hét lên: "Ai dám đột nhập vào nhà họ Phương, lăn vào trong đại sảnh cho tôi!”
Nửa phút sau.
Một người mặc đồ đen, tay cầm thanh kiếm Samurai sắc bén, bóng dáng lê từng bước thật dài, bước từng bước nặng nề đi vào bên trong.
Một luồng sát khí nồng nặc đột nhiên tràn ngập khắp đại sảnh nhà họ Phương!
Grừ!
Nhìn người mặc đồ đen chậm rãi tiến vào đại sảnh, thanh kiếm Samurai trên tay toát ra hơi lạnh, mọi người nhà họ Phương đều nuốt nước bọt ừng ực, từng người một có vẻ rất sợ hãi.
Nhưng sau một thời gian ngắn, Trần Khải Vương nói: "Chỉ đến có một người, mọi người không cần phải sợ, có sư phụ Lôi ở đây hoàn toàn đủ để đánh bại tên mặc đồ đen.”