"Thái Quân, tôi hiểu rồi, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra dù nửa chữ! Nếu không tôi sẽ không thể chết tử tế!" Trần Khải Vương làm động tác tay thề thốt.
Lúc này Dã Thanh mới dẫn người rời đi.
"Má ơi, quá dọa chết người ta rồi!" Trần Khải Vương ngồi xụi lơ xuống sàn nhà, mới phát hiện quần áo của mình cũng đã bị mồ hôi và nước tiểu làm cho ướt sũng.
Mà lúc này.
Mục Thiên Lam cũng đi tới công ty.
"Tổng giám đốc, chị tới rồi."
Trợ lý Tô Dương Nhã đi tới. Mục Thiên Lam hỏi: "Tô Dương Nhã, khách hàng lớn đâu?" Bạn đang đọc truyện tại TruyệnApp
Toeic24.com - Luyện Thi TOEIC Miễn Phí
Tổng hợp đề ETS 2018 - 2021, thi thử chấm điểm miễn phí!
Thi Thử Ngay
QC
"Khách quý đang ở trong phòng chờ, nói có đơn hàng ba nghìn tỷ muốn cùng tổng giám đốc thảo luận, nói em không đủ tư cách cùng anh ta thảo luận, em chỉ có thể kêu Tổng giám đốc đến đây." Tô Dương Nhã nói.
Mục Thiên Lam ngay lập tức kích động.
Nhưng rất nhanh, cô đã ngăn loại tâm trạng kích động này. Bước trên giày cao gót đi vào phòng khách quý.
"Xin chào, tôi là Mục Thiên Lam, tổng giám đốc Thương Mại Thiên Lam, để các anh chờ lâu..."
Cô còn chưa nói hết.
Khi gương mặt đó quay sang đây, cơ thể mềm mại của cô đột nhiên run lên, loạng choạng thiếu chút nữa là té ngã trên mặt đất.
"Sao sao sao... Làm sao lại là anh?" Người này không phải ai khác.
Ở Cổ Cảnh, người thiếu chút nữa đã bị Tiêu Thanh đánh chết, Thắng Thiên Kha, cũng chính là Tống Diệu Văn
Cô tuyệt đối không ngờ đến, người có đơn hàng ba nghìn tỷ muốn thảo luận với cô lại là anh ta!
Hơn nữa, cô có linh cảm mãnh liệt ràng cùng cô thảo luận chuyện làm ăn là giả, quay lại báo thù cô và Tiêu Thanh mới là mục đích thật!
"Cô Mục, cô đã đến rồi." Tống Diệu Văn đứng dậy, cười chào hỏi.
Mục Thiên Lam nuốt nước bọt, sợ hãi hỏi: "Tống Diệu Văn, anh tới... Là nói chuyện làm ăn gì?"
"Ha ha!"
Tống Diệu Văn và đám người Đại Cơ Kha, Hàn Thanh Văn, Cao Dương, Mục Hải Yến cười to.
"Mục Thiên Lam, lúc ở Cổ Cảnh, Tiêu Thanh kia suýt chút nữa đánh chết cậu Tống, chị nói Tống Diệu Văn mang nhiều người đến như vậy là tới để cùng chị thảo luận chuyện làm ăn?"
"Đừng ngây thơ, lần này cậu Tổng đến đây không phải cùng chị bàn về chuyện làm ăn, mà là báo thù chị và Tiêu Thanh."
"Đúng rồi, tên súc sinh Tiêu Thanh kia đâu, anh ta sao lại không tới đây?" Mục Hải Yến nói xong cười lạnh.
Sắc mặt Mục Thiên Lam thay đổi rõ rệt, cô yếu ớt hỏi: "Các người... Làm sao tìm được nơi này?"
Mục Hải Yến đắc ý nói: "Ở trên du thuyền chúng tôi thấy chị. Nghĩ chị tới Bắc Thanh hẳn là để mở công ty, vì vậy dùng tên của chị, đến tổ chức kinh doanh để kiểm tra từng người một, cuối cùng ở núi Bách Sơn, tra được chị đã đăng ký công ty. Cho nên đến đây."
"Đương nhiên, cách này là do tôi nghĩ ra. Nếu không Tống Diệu Văn cũng không tìm được chị và tới đây nhanh như vậy." Bạn đang đọc truyện tại TruyệnApp
Mục Thiên Lam nghe xong, lồng ngực tức giận rung lên, hai tay nắm chặt, tức giận nói: "Mục Hải Yến, tôi là chị họ của cô, làm sao cô lại có thể đối xử với tôi như vậy, tôi hỏi cô, cô có còn là người nhà họ Mục không?"
"Chị câm miệng cho tôi!"
Mục Hải Yến tức giận nói: "Tôi là người nhà họ Mục, nhưng chị và tên súc sinh Tiêu Thanh kia ở cùng một chỗ đối đầu với nhà họ Mục, chị mới không phải người nhà họ Mục!"
"Bởi vì chị là người đã có chồng, Hộ Quốc Chiến Soái đến đưa sính lễ ở nhà họ Mục, hại tôi nghĩ nhầm là đưa cho tôi, làm cho tôi mừng rỡ cho rằng chính mình sắp bay lên trời hóa thành phượng hoàng, Rốt cuộc ở hiện trường hôn lễ, công bố kết quả là muốn lấy chị, tôi nháy mắt từ thiên đường rơi xuống địa ngục, chịu ngàn người chỉ trích nhục ma."
"Tôi hận chị, tại sao chị đã có chồng, Hộ Chiến Quốc Thần còn muốn lấy chị, mà tôi không có chồng, Hộ Quốc Chiến Thần cũng không lấy tôi, đối với tôi như vậy không cân bằng!"
"Chị có biết đoạn thời gian kia tôi chịu đựng như thế nào không?"
"Cho nên tôi hận chị, tôi cũng hận người chồng súc sinh của chị, anh ta làm tôi thiệt thòi rất nhiều lần, tôi hận không thể khiến anh ta chết, cũng hận không thể khiến chị chết theo. Tôi muốn cả hai người đều phải chết!"
Cô ta như dã thú gào lên. Mục Thiên Lam cắn môi, nước mắt lần lượt rơi xuống.
Cô thật không ngờ em họ của mình lại hận mình.
Nhưng mọi chuyện đều là do bản thân Mục Hải Yến ảo tưởng, liên quan gì đến cô!