**********
Cao Dương nói.
Đại Cơ Kha cũng cười ha hả nói: "Thắng Thiên Kha, em cũng muốn chơi. "
Tống Diệu Văn cười ha ha. "Mấy ngày nay mọi người chơi ở Bắc Thanh đi, tất cả chi phí tôi trả, chờ tôi giết chết đứa con hoang Tiêu Thanh kia, chơi chán Mục Thiên Lam. Đến lúc đó, mấy người có thể chơi bao nhiêu tùy thích."
"Cảm ơn cậu Tống!" Mọi người kích động.
"Thả tôi ra! Mấy người thả tôi ra...!" Mục Thiên Lam bị người kéo ra khỏi phòng khách quý. Cô vẫn luôn giãy dụa nhưng bị giữ chặt, cô không thể nào thoát khỏi móng vuốt của quỷ dữ.
Nhưng nhờ cô hét to, nhân viên công ty từ các phòng ban khác nhau lao ra.
"Mấy người là ai, mau buông ta tổng giám đốc của bọn tôi ra!"
"Không thả tổng giám đốc của bọn tôi ra, đừng nghĩ ra khỏi công ty này."
Các nhân viên cảnh cáo, chặn lối đi, một số nhân viên nam thậm chí còn xắn tay áo, làm bộ muốn đánh nhau. "Mẹ nó!"
Tống Diệu Văn nhìn cảnh này, hai tay chống nạnh mắng: "Một đám mắt mù thấp kém, biết ông đây là ai không?" Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
"Ông đây là Tổng Diệu Văn, con trai của Cá sấu lớn tài chính ở Bắc Thanh, tổng giám đốc mấy người có việc với ông đây, hôm nay ông nhất định phải chăm sóc cô ta thật tốt."
"Tất cả cút ngay cho ông, không cút thì ông đập chết hết."
Anh ta vừa dứt lời. Mấy tay súng móc Desert Eagle ra.
"Ối mẹ ơi!"
Một đám nhân viên sợ tới mức lập tức lùi về phía sau, sắc mặt tất cả đều trắng bệch, không còn ai dám tiếp tục cản đường.
Rất nhanh, Mục Thiên Lam bị cưỡng ép rời khỏi công ty.
"Phải làm sao đây? Tổng giám đốc bị mang đi rồi, chúng ta báo cảnh sát chứ?" Có nhân viên hỏi.
"Báo thì có ích gì? Người ta là Tống Diệu Văn, con trai của Cá sấu tài chính Bắc Thanh, nghe nói Bắc Thanh Vương là dượng của Tống Diệu Văn. Tổng giám đốc ở Bắc Thanh chỉ là một bà chủ nhỏ, đắc tội loại cậu chủ cấp cao này, ai cũng cứu không được." Có nhân viên nổi giận nói.
Lại có nhân viên thở dài, nói: "Tôi nghe nói Tống Diệu Văn là một tên chuyên đi trêu gái, vô cùng trăng hoa, tổng giám đốc lại lớn lên đẹp như vậy, bị anh ta mang đi nhất định sẽ gặp họa."
"Đúng!"
Nhân viên trong công ty đều thở dài vì Mục Thiên Lam. Nghe tiếng bàn tán của các các đồng nghiệp, Tô Dương Nhã run rẩy gọi điện thoại cho Tiêu Thanh.
Lúc này, Tiêu Thanh đang ở phòng khách nhà họ Phương, nói chuyện với Thẩm Thị Đông và Thẩm Thị Thu Mai. Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại vang lên.
Thấy là Tô Dương Nhã gọi tới. Tiêu Thanh nhíu mày, xuất hiện một loại dự cảm không tốt. Lập tức nhận điện thoại hỏi: "Tô Dương Nhã, xảy ra chuyện gì à?"
"Đúng vậy."
Tô Dương Nhã rung giọng nói: "Vừa rồi có một đám người vào công ty. Nói là có việc làm ăn lớn muốn đàm phán với tổng giám đốc, ngay từ đầu tôi không tin, tôi bảo tôi sẽ đàm phán với họ nhưng họ không đàm phán với tôi, hơn nữa còn mở ra ngân hàng trực tuyến, số dư bên trong hơn ba nghìn tỷ. Tôi nghĩ đây là một hợp đồng lớn nên đã gọi tổng giám đốc tới đàm phán." Cập nhật chương mới nhanh nhất trên TruyệnApp
"Kết quả tổng giám đốc vừa tới đã bị đám người kia cưỡng ép mang đi, chúng tôi muốn cứu tổng giám đốc nhưng trong tay mấy người này có súng, chúng tôi đều là người bình thường. Sao có thể không sợ súng, chỉ có thể trơ mắt nhìn tổng giám đốc bị mang đi."
"Cái gì!"
Tiêu Thanh bật dậy từ ghế sô pha, vội la lên: "Biết bọn họ gọi à ai không?"
"Nghe nói là Tống Diệu Văn con trai của Cá sấu lớn tài chính Bắc Thanh."
Rắc rắc.
Tiêu Thanh siết chặt nắm đấm. "Tôi biết rồi."
Anh cúp điện thoại, nói: "Thiên Lam xảy ra chuyện rồi, cho anh mượn chìa khóa xe một lúc, nhanh!"
Thẩm Thị Thu Mai kinh ngạc, lập tức đưa chìa khóa xe cho Tiêu Thanh, nhanh chóng hỏi: "Anh, chị dâu xảy ra chuyện gì thế?"
"Bị người ta bắt đi."
Tiêu Thanh vứt lại câu này, mặc kệ đảm bảo vệ ở nhà họ Phương, lao ra khỏi đại sảnh, vừa chạy vừa bấm số tổng giám đốc công ty chi nhánh của tập đoàn Cửu Châu ở Bắc Thanh: "Vợ của tôi bị Tống Diệu Văn, con trai của Tống Nguyên Lương bắt đi rồi, lập tức đi tìm, có tin tức thì báo ngay cho tôi biết."