Thẩm Thị Đông run rẩy nói: “Anh cả, Onmyoji Nhật Bản tới rồi.” “Em cố gắng nghĩ biện pháp kéo dài thời gian! Anh rất nhanh sẽ tới.” “Tút tút.”
Sau khi cúp máy Thẩm Thị Đông cố nén cảm giác sợ hãi trong lòng, vội vã chạy ra phía trước.
Quả nhiên nhìn thấy một người mặc quần áo Onmyoji đứng bên cạnh Kameda. “Liên lạc được với Tiêu Thanh chưa?”
Đạo trưởng Lưu nhỏ giọng hỏi, thân thể già nua cũng mạnh mẽ run rẩy.
Thẩm Thị Đông khẽ nói: “Nhanh nghĩ biện pháp kéo dài thời gian đi!”
Nghe vậy Đạo trưởng Lưu bèn hô lên: “Vị Onmyoji này, ông có biết thuật Âm Dương của Nhật Bản các người là từ đâu mà ra không? Thật ra thuật Âm Dương là xuất phát từ đạo thuật của chúng tôi, có thể nói đạo thuật là tổ tông của thuật Âm Dương. Nói vậy chắc các ông cũng hiểu lần này bần đạo dùng đạo thuật để bày ra pháp trận này, huyền diệu trong đó một Onmyoji không có khả năng nhìn thấy. Nếu như ông tùy tiên tiến vào mà không phá giải được, bị tôi vây khốn trong trận pháp, vậy ông chắc chắn sẽ xong đời.”
Vị Onmyoji đó cười đáp: “Nói nhiều như vậy là sợ tôi phá vỡ trận pháp này cho nên muốn khuyên tôi lui về?”
Đạo trưởng Lưu cười ha hạ một tiếng: “Hai người đối phó một mình tôi đương nhiên tôi phải sợ rồi, nhưng tôi vẫn rất tin tưởng pháp trận kia chắc chắn không thể phá vỡ được. Không tin thì có thể thử một chút.” “Nhưng tôi cũng đã nhắc nhở qua, nếu như rơi vào bẫy của tôi thì tôi sẽ không nhẹ tay đâu.”
Onmyoji và Kameda hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Kameda nhẹ giọng nhắc nhở: “Tốt nhất là cẩn thận một chút.”
Onmyoji gật đầu, ánh mắt cẩn thận xem xét bên trong nhà họ Phương. Đạo trưởng Lưu vẫn đứng một bên cười ha ha cản trở suy nghĩ của ông ta. “Ông câm miệng!” Kameda quát.
Đạo trưởng Lưu cười ha hả nói: “Giỏi thì ông qua đây mà đánh bần đạo, tới đây đi, có giỏi thì qua đây!”
Kameda tức muốn nổ tung nhưng bởi vì kiêng kị trận pháp nên ông ta cũng không dám đột ngột xông vào.
Một lúc sau Onmyoji mới lên tiếng: “Tôi đã xem xét kỹ càng rồi, trong nhà họ Phương hình như không có trận pháp nào cả.” “Cái gì cơ? Không có trận pháp?” Kameda kinh ngạc nói.
Đạo trưởng Lưu nghe vậy bèn căng thẳng hô: “Tôi nói rồi, đạo thuật này là tổ tông của Onmyoji Nhật Bản, các người còn lâu mới nhìn thấy!”
Onmyoji cười lạnh: “Nếu như bên trong bày trận pháp vậy ông phải càng hy vọng bọn tôi tiến vào, như thế mới có thể vậy bọn tôi trong trận pháp tùy ông chém giết?” “Nhưng ông không làm vậy, ngược lại còn cố tình nói cho Kameda biết, đây chẳng phải là giấu đầu hở đuôi sao, vậy nên tôi có thể chắc chắn một điều rằng trận pháp này hoàn toàn không tồn tại, ông chỉ đang hù dọa bọn tôi.”
Dứt lời Onmyoji nhảy lên, nhẹ nhàng tiến vào nhà họ Phương: “Bây giờ ông có thể mở pháp trận rồi chứ?” “Cái này.” Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng h*ộ team nha!!!
Đạo trưởng Lưu luống cuống.
Thẩm Thị Đông đứng bên cạnh nhìn cũng luống cuống. Tất cả mọi người trong nhà họ Phương đều luống cuống. “Chết tiệt
Kameda giận dữ quát: “Lão già đáng chết cũng dám lừa gạt tôi. Hôm nay tôi sẽ cho các người thử cảm giác sống không bằng chết”
Dứt lời, anh ta nhảy lên một cái, trên tay nắm chặt thanh samurai sắc bén chém thẳng về phía đạo trưởng Lưu. “Mẹ kiếp”
Thấy cảnh này đạo trưởng Lưu cực kỳ sợ hãi.
Tất cả người nhà họ Phương cũng sợ hãi khóc lên.
Ngay lúc đó, chỉ nghe thấy “pằng” một tiếng. “Kameda cẩn thận!”
Onmyoji kinh ngạc hồ lên.
Kameda cũng cảm giác được nguy hiểm, nghiêng người sang hướng khác.
Phụt.
Chỉ thấy một vệt ánh sáng trắng xuyên thủng qua bả vai của Kameda, sau đó máu tươi lập tức phun ra. “A!”
Kameda kêu thảm một tiếng.
Cũng không để ý đến vết thương trên vai lập tức quay đầu nhìn sang.
Nhìn thấy kẻ đến là một người đàn ông tầm trên dưới bốn mươi tuổi, trên người mặc âu phục giày da, bên người có thêm hai ông lão bảo vệ, bọn họ đang đứng ở bên ngoài cổng sắt.
Rất nhanh có một ông lão đã bay vào trong mở rộng cửa sắt, người đàn ông thong thả bước vào nhà họ Phương. “Bác cả đến rồi! Chúng ta được cứu rồi!”
Phương Gia Lộc, Phương Gia Ngọc và Thẩm Thị Thu Mai đều vui vẻ kêu lên.
Thẩm Thị Đông cũng nhếch miệng cười, tâm trạng lo lắng cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại.