Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 670: Chương 670: Chương 671




**********

Chương 671

Nhưng bố của Long Tiểu Thiên, Long Nguyên Trì, ông ta là một nhân vật đáng sợ.

Ông ta là một trong mười hai vị thần bảo vệ của Long Quốc, trấn áp những điều không lành ở núi Côn Lăng, một khi để những điều không lành thoát ra ngoài thì nó sẽ mang đến những tai họa lớn. Hơn nữa, thực lực của Long Nguyên Trì rất mạnh, so với sư phụ của Tiêu Thanh còn mạnh hơn, trước mặt ông ta, Tiêu Thanh lại càng chẳng thể chịu đựng được một cú đấm.

Bởi vì chuyện này, anh mới chịu đựng nhà họ Long, bằng không anh đã sớm đưa đội bảo vệ tới, nếu họ không thả mẹ anh ra thì anh cũng tiêu diệt luôn cả nhà họ Long cho rồi.

Nhưng anh không thể làm như vậy.

Một khi anh làm vậy, thì nó không còn là mâu thuẫn cá nhân của anh với nhà họ Long nữa, mà mâu thuẫn đó sẽ leo thang lên cấp độ cao hơn, nếu Long Nguyên Trì biết, ông ta không trấn áp những điều không lành kia nữa, thì Chủ của Long Quốc sẽ phải đi cầu cứu Long Nguyên Trì mất.

Tiêu Thanh không muốn tình hình căng thẳng leo thang, cho nên anh chỉ mang theo Tần An, dặn dò Tân An đừng nói gì cả, chỉ cần đưa mẹ anh rời đi là được rồi. “Ha ha!”

Long Tiểu Thiên lại cười nói. “Nhãi ranh, cậu quá coi trọng bản thân rồi, cậu có thể lay chuyển được nhà họ Long của tôi hay sao?” “Tôi khuyên cậu nên ném ngay củ Sâm Huyết Rồng cho tôi. Nếu không, mẹ của cậu sẽ phải chịu khổ sở đấy!” Nói đến đây, ông ta đột ngột nắm lấy bàn tay còn lại của Thẩm Thị Thu, và dùng một chưởng đao chém vào tay. của Thẩm Thị Thu. “Đừng mà!”

Tiêu Thanh hét lên kinh hoàng.

Răng rắc!

Xương bàn tay trái của Thẩm Thị Thu bị một chưởng đạo đó cắt một lần nữa. “A!”

Tiếng hét thảm thét lại vang lên.

Nhưng ngay sau đó, Thẩm Thị Thu nghiến răng nghiến lợi, bà không muốn con trai mình nhìn thấy cảnh đau đớn của bà, nếu không con trai bà sẽ mất đi lý trí, vì lý do này mà tất cả các răng của bà bị rướm máu. “Đồ khốn kiếp..

Tiêu Thanh chỉ cảm thấy phổi của anh sắp nổ tung.

Hai tay anh nắm chặt, mồ hôi chảy ròng ròng, hiển nhiên là anh đang ở trạng thái tức giận đến cực điểm. “Quăng củ Sâm Huyết Rồng qua đây. Nếu không, tao đánh gãy chân của cô ta!” “Dua!”

Tiêu Thanh rống lên: “Tôi đưa cho ông Sâm Huyết

Rồng, được chưa?” Lời vừa dứt, anh lấy trong túi ra cây Sâm Huyết Rồng, ném sang một bên. “Ha ha!”

Long Tiểu Thiên nhìn thấy đó là Sâm Huyết Rồng, đột nhiên ông ta vui mừng khôn xiết, không để ý tới Thẩm Thị Thu nữa, thân thể ông ta nhoắng một cái tiến tới nắm lấy Sâm Huyết Rồng, sau khi cầm được Sâm Huyết Rồng, ông ta trực tiếp nhét vào trong miệng.

Tiêu Thanh nhân cơ hội đó cùng với Tần An, giống như báo săn mồi lao về phía của Thẩm Thị Thu. Bich, bich hai tiếng!

Nhanh như ma quỷ, hai võ sư đang giam giữ Thẩm Thị

Thu đã ngất xỉu chỉ bằng một nắm đấm.

Giây tiếp theo!

Thẩm Thị Thu được ôm trong vòng tay của Tiêu Thanh. “...” Tiêu Thanh muốn gọi mẹ, nhưng anh không thốt ra lời được, hai mắt anh đỏ hoe, anh run giọng hỏi: “Bà không sao chứ?”

Nằm trong vòng tay của con trai, Thẩm Thị Thu ném mọi nỗi đau lên chín tầng mây.

Vào lúc này, bà ấy đang hạnh phúc. “Đã hai mươi bảy, hai mươi tám năm rồi, mỗi ngày mẹ đều mong ngóng từng ngày, từng ngày trong tương lai để có thể ôm con trai vào lòng, để hưởng hạnh phúc gia đình vài năm thì dù có phải chết thì mẹ cũng không hối tiếc. Mẹ có thể ngậm cười nơi chín suối được rồi.” “Mà hôm nay, điều ước của mẹ cuối cùng đã trở thành hiện thực. “Nhưng mà hoàn cảnh hiện giờ cũng thay đổi rồi, mẹ đã quá già, không thể ôm con trai của mẹ được nữa, nhưng con trai của mẹ lại đang ôm mẹ, rất tốt, thực sự tốt, ông trời rất tốt với mẹ, vẫn rất là chiếu cố mẹ.”

Bà ấy nói chuyện mà nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, bà cố gắng chạm vào khuôn mặt của Tiêu Thanh.

Tuy nhiên, bà không thể nhấc bàn tay lên vì xương tay bị gãy.

Tiêu Thanh không biết nói gì, anh hít sâu một hơi, rồi cười nói: “Bố vẫn luôn quan tâm đến bà, tôi đưa bà về, gia đình chúng ta sẽ đoàn tụ.

Anh ôm lấy Thẩm Thị Thu.

Lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên. “Muốn đi hả, tôi đã đồng ý chưa?”

Chính là giọng của Long Tiểu Sơn, ông ta đã giao Long Đạt cho đứa con trai khác của mình, sau đó chậm rãi đứng lên, dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Thanh, hai tay ông ta nắm chặt, phát ra tiếng răng rắc.

Ngay sau đó, một luồng sát khí nồng nặc từ người ông ta đột nhiên lan tràn ra, bao trùm toàn bộ nhà họ Long. “Không ổn rồi!”

Cảm nhận được luồng sát khí mạnh mẽ này, thân thể Thẩm Văn Đại run lên, khuôn mặt ông ta thay đổi màu sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.