Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 679: Chương 679: Chương 680




Long Khanh cười lạnh: “Thẩm Thị Đông, bà cho rằng con trai của bà đánh được bố của tôi, thì các người có thể bình an vô sự sao?” “Bà sai rồi, ông nội của tôi đã xuống núi rồi, và còn định ra tay với con trai bà nữa đấy. Lần này e rằng nó sẽ lành ít dữ nhiều rồi đó!”

Thẩm Thị Đông nghe thấy thế thì cả trái tim của bà giống như là rơi xuống vực sâu không đáy.

Ngay sau đó, bà đã bị họ đánh ngất.

Long Khai ném một bức thư lên giường bệnh, sau đó ông ta đưa người đi.

Bảy giờ.

Tiêu Thanh và một nhóm người, thành lập một đội và tiến vào khách sạn Bulgari.

Khi họ đến hội trường tiệc rượu, họ nhìn xung quanh và thấy tất cả đều là đàn ông và phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, ngoài ra còn có nhiều gương mặt quen thuộc như Đỗ Thiên Sinh, Ngụy Văn Huy, Matsushita, v.v., tất cả đều là những gương mặt có máu mặt.

Ngay cả tổng giám đỗ Mã của tập đoàn Ba Tư cũng ở “Ồ, đây không phải là Tiêu Thanh sao?”

Một giọng nói chợt vang lên bên tai họ.

Họ chỉ nhìn thấy Mục Hải Long, kéo theo một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng, tay cầm ly rượu đỏ, xuất hiện trước mặt mọi người. “Mục Hải Long, cái đồ súc sinh nhà mày, thế mà mày lại dám làm chó cho bọn Nhật Bản xâm lược mà báo tin tức là Sâm Huyết Rồng vẫn còn trong tay của chúng tao. Hại bà bị lão quỷ Nhật bóp cổ suýt chết. Tao thật muốn giết mày đấy!” Ngô Tuệ Lan tức giận nói. “Chết tiệt!” Người phụ nữ tức giận nói: “Dám mắng người đàn ông của tôi. Còn dám mắng chúng tôi là chó

Nhật xâm lược, bà không sợ chết sao? “Ô!” Ngô Tuệ Lan buồn cười nói: “Mục Hải Long, cậu tìm được một người bạn gái từ Nhật Bản khi nào vậy?

Mục Hải Long bật cười: “Tôi học theo Tiêu Thanh đấy, cũng đi ăn bám phụ nữ rồi. Sakurako là con gái của hội trưởng Matsushita. Cô ấy thích tôi. Tôi cũng thích cô ấy. Với sự giúp đỡ của cô ấy, tôi đã mở một công ty ở Bắc Thanh. Công ty này chuyên cung cấp hàng hóa cho Thương hội Nhật Bản. Công việc kinh doanh đang trở nên tốt hơn và có thể kiếm được rất nhiều tiền mỗi năm! “ “Úi chà!”

Ngô Tuệ Lan khinh bỉ nói: “Có cái gì đáng để khoe khoang chứ. Dì nhỏ của Tiêu Thanh, ông ngoại của con rể tôi đều rất giàu, họ tùy tiện giúp chút thôi thì Thiên Lam nhà tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền rồi.”

Mục Hải Long lười nói nhảm với Ngô Tuệ Lan, anh ta quay sang nhìn Tiêu Thanh: “Tôi biết cậu vừa tìm thấy mẹ của mình. Bà ấy bị ung thư và cần thuốc đặc trị để điều trị bệnh, có điều cậu cũng không cần phải nghĩ nữa, bố vợ tương lai của tôi, địa vị hơn cậu rất nhiều, ông ta có thể lấy được thuốc đặc trị, cũng chẳng đến lượt cậu có thể lấy được. Cậu cũng nên chết tâm đi. Trở về mà chờ lo tang lễ cho mẹ của cậu ấy.”

Bop!

Tiêu Thanh tát vào mặt anh ta một cái, đánh bật răng của anh ta ra ngoài. “Mẹ nó!”

Phổi của Sakurako bùng nổ vì tức giận, cô ta nắm chặt hai tay, và đang định làm điều đó thì Matsushita đã nhanh chóng tóm lấy cô. “Tiêu Thanh, anh đánh bạn trai của con gái tôi, chuyện này không hay đâu?”

Matsushita nói.

Tiêu Thanh lạnh lùng nói: “Nếu anh ta còn ăn nói hèn hạ, tôi sẽ không chỉ đánh anh ta, mà còn thẳng tay giết luôn anh ta đi đấy!

Matsushita mỉm cười: “Lời nói của anh ta thô lỗ hay không, thì xét về địa vị, nhà họ Thẩm và nhà họ Phương không bằng tôi. Về phần anh, cũng không bằng tôi. Anh muốn lấy thuốc đặc trị cứu mẹ anh là không thể nào rồi, tổng giám đốc Tonys, sẽ không nể mặt anh mà đưa cho anh đâu.” “Còn tôi, tôi có hy vọng lấy được thuốc đặc trị, nếu anh bằng lòng đổi Sâm Huyết Rồng, thì khi tôi lấy được thuốc đặc trị, tôi bằng lòng đổi nó cho anh.”

Ngô Tuệ Lan tức giận nói: “Ngày nào cũng chỉ biết đến Sâm Huyết Rồng, cái thứ đồ chơi đó đã bị Tiêu Thanh lấy đi cứu mẹ cậu ấy rồi, làm gì có còn cái gọi là Sâm Huyết Rồng, các người chết tâm đi!”

Matsushita tỏ vẻ thất vọng. “Vậy thì thuốc đặc trị kia, các người cũng đừng mong có được nó nữa.”

Tiêu Thanh dửng dưng nói: “Nếu tôi không lấy được thì những người ở đây ai cũng đừng hòng có lấy được nó.”

Ngay khi những lời này được nói ra, ánh mắt của rất nhiều người đều rơi vào Tiêu Thanh. “Cậu là ai mà làm màu như vậy?”

Đột nhiên một thanh niên đến chỗ Tiêu Thanh và hỏi. “Có liên quan gì đến anh không?”

Tiêu Thanh lạnh lùng nói.

Nam thanh niên khó chịu nói: “Cậu nói cậu không lấy được thì những người ở đây cũng đừng hòng có ai lấy được. Lời nói này dường như có nghĩa cậu là người lợi hại nhất ở đây rồi, vậy thì sao lại không liên quan đến tôi chứ?” “Tôi là Hàn Thiếu Đông, cháu trai của Giang Nam Vương Hàn Chấn Thiên. Toàn bộ Giang Nam này đều thuộc về dòng họ Hàn nhà tôi. Lẽ nào không thể so sánh với cậu sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.