**********
“Đỗ Thiên Sinh chết chắc rồi! Ông ta chết chắc rồi!” Hàn Thiếu Đông kích động đến mức cả người run lên, lệ nóng quanh tròng.
Bên ngoài biệt thự. “Ông chủ, không tốt rồi, mặc dù chúng ta đã ngăn chặn đường nhưng người mà Hàn Chấn Thiên mang theo lại là tôn sư của nhà họ Hàn, đạp gió mà đến. Bọn họ đã bắt đầu tấn công người của chúng ta rồi!”
Có người cấp tốc chạy tới thông báo.
Đỗ Thiên Sinh nghe vậy, thân thể lập tức run lên, trong nháy mắt ông ta cảm thấy vô cùng bất lực. “Cuối cùng thì vẫn thất bại rồi.”
Ông ta thở dài một tiếng, sau đó ra lệnh: “Mau bảo các anh em rút lui đi.” “Vâng!”
Người của Đỗ Thiên Sinh rất nhanh đã lùi về phía sau ông ta.
Ngay sau đó liền thấy Hàn Chấn Thiên nộ khí ngút trời dẫn người đi ra. “Đỗ Thiên Sinh, đến cả cháu nội tôi mà ông cũng dám giết, ông cho rằng tôi sẽ không làm gì được ông à?”
Hàn Chấn Thiên tức giận hỏi.
Đỗ Thiên Sinh cười nói: “Ông cụ Hàn à, ông hiểu lầm rồi. Làm sao tôi dám động đến cháu ông chứ, người tôi muốn giết là Mục Hải Long, chỉ là không ngờ lại động đến cậu Hàn thôi.”
Ông ta đã nghĩ xong lý do từ trước rồi. “Con mẹ nó!” Hàn Thiếu Đông tức giận nói: “Rõ ràng người ông muốn giết là tôi, không phải Mục Hải Long, anh ta làm sao có thể đi chung với tôi được chứ!
Đô Thiên Sinh vô cùng bình tĩnh giải thích: “Người tôi thật sự muốn giết là Mục Hải Long, bởi vì em gái của cậu ta bị tôi đánh chết nên cậu ta ghi hận trong lòng. Cậu ta còn giật dây khiến cho thương hội Nhật Bản đối phó tôi, mấy lần tôi đã muốn giết cậu ta rồi nhưng lại để cậu ta chạy thoát “Nhưng cậu ta cũng rất xảo quyệt, cậu ta thả ra tin tức nói rằng tối nay cậu ta sẽ đi hát karaoke ở phòng bao số 39 ở Bách Lạc Môn. Tôi nhận được tin tức này lập tức phải người đi giết cậu ta. Người của tôi chưa gặp cậu Hàn bao giờ, chỉ nhận được lệnh giết người, vì vậy mới làm cậu Hàn bị thương” “Không thể ngờ được Đỗ Thiên Sinh tôi một đời anh minh thế mà lại bị cậu ta lợi dụng. Cậu ta muốn tôi và nhà họ Hàn kết thù với nhau, mượn tay nhà họ Hàn của ông để tiêu diệt tôi. Các ông cũng đừng tin cậu lời cậu ta nói.“. Mục Hải Long nghe thấy thế liền nhảy ra ngoài nói: “Con mẹ nó! Đỗ Thiên Sinh ông đừng có ăn nói linh tinh. Nếu tôi thông minh như vậy thì đã sớm làm mưa làm gió rồi, ông đừng có úp nồi lên đầu tôi, tôi không vác nổi cái nội của ông đầu
Sắc mặt Đỗ Thiên Sinh vô cùng giận dữ, ông ta rút ra một khẩu súng.
Thực ra ông ta muốn diệt khẩu Mục Hải Long, không ngờ lại bắn lệch chỉ trúng vào vai anh ta. Mục Hải Long hét lên một tiếng thê lương. “A!” “Đỗ Thiên Sinh, ông còn dám đánh người trước mặt tôi. Ông đúng là muốn chết rồi!”
Hàn Chấn Thiên vô cùng tức giận, thân hình ông ta chợt lóe, phóng đến chỗ Đỗ Thiên Sinh. Ông ta ra một chiêu Hắc Hổ Đào Tim muốn bắt lấy Đỗ Thiên Sinh. “Ông chủ cẩn thận!”
Bọn thuộc hạ của ông ta đều vô cùng sợ hãi. “Ha ha!”
Hàn Thiếu Đông cười như điên nói: “Đỗ Thiên Sinh, ngày chết của ông tới rồi, ông dám giết tôi thì hãy xem ông nội tôi nghiền ông thành tro bụi!”
Anh ta vừa dứt lời.
Một thanh âm đột nhiên vang lên. “Xin hay tha mạng cho tôi!”
Một giây sau!
Một bóng người nhanh chóng chạy đến đứng trước mặt Đỗ Thiên Sinh, bắt được cổ tay của Hàn Chấn Thiên. “Ngụy Phượng Niên?”
Đánh giá người vừa đột nhiên xuất hiện trước mặt, Hàn Chấn Thiên bật thốt lên. “Ha ha.”
Ngụy Phượng Niên nhếch miệng cười cười: “Ông Hàn à, đã lâu không gặp”
Hàn Chấn Thiên dù có khó chịu thế nào cũng chỉ đành rút tay về.
Dù sao thì Ngụy Phượng Niên cũng là nguyên phó từ lệnh của chiến bộ biên giới phía Đông, có thể nói là học trò trải rộng khắp thiên hạ. Hàn Chấn Thiên vẫn cần phải nể mặt ông ta. “Ông Ngụy, ông định làm gì đây?” Hàn Chấn Thiên không vui nói: “Không phải là ông đã đến đây từ trước, đứng ở chỗ tối nhìn Đỗ Thiên Sinh giết chết cháu tôi đấy chứ?”
Ngụy Phượng Niên cười nói: “Nếu không phải ông Hàn cũng ở đây thì tôi cũng không biết là cháu ông cũng ở trong thương hội Nhật Bản đấy. “Đúng không?”
Hàn Chấn Thiên cũng không tin.
Ngụy Phượng Niên nói: “Những gì Đỗ Thiên Sinh nói đều là thật, ông ta thực sự không dám giết cháu trai ông đầu, nếu có giết thì cũng chỉ là muốn giết con rể tương lai Mục Hải Long của Matsushita thôi, cháu trai của ông bị người ta tỉnh kế rồi.” “Tôi không có!
Mục Hải Long vội vàng giải thích: “Ông cụ Hàn, tôi thật sự không hề tỉnh kế cậu Hàn, ông đừng nghe bọn họ nói linh tinh!”
Đỗ Thiên Sinh quát lên: “Cậu còn cứng miệng nhỉ, nếu như không phải cậu tính kế, thì làm sao cậu có thể đúng lúc cứu được cậu Hàn chứ?”