Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 706: Chương 706: Chương 707




Giọng nói vừa dứt, Mục Thiên Lam bị ôm lên. “A!”

Mục Thiên Lam hét lên, vùng vẫy trong tuyệt vọng. “Buông tôi ra! Anh buông tôi ra a!” “Ha ha!” Hàn Thiếu Đông cười xấu xa nói: “Cơ hội tốt như vậy sao tôi có thể bỏ qua dễ dàng như vậy, tôi phải nếm thử mỹ vị của em, nhất định làm tôi say mê.

Nói xong, anh ta ôm Mục Thiên Lam đi vào phòng. “Cầm thú! Anh là đồ cầm thú!”

Mục Thiên Lam vừa vùng vẫy vừa la mắng. “Ba mẹ, hai người là người gỗ hay sao, có người muốn cưỡng bức con gái hai người mà hai người có thể mặc kệ sao?”

Mục An Minh nghe vậy mạnh dạn ngăn cản: “Cậu Hàn. Đừng có thô bạo với con gái tôi, nhẹ nhàng một chút đi, buông con gái tôi ra được không?” “Xi!” Hàn Thiếu Đông nói: “Trong lòng cô ấy chỉ có Tiêu Thanh, chờ tôi làm cô ấy thuộc về tôi. Làm vài lần, trái tim cô ấy sẽ đến với tôi và đồng ý gả cho tôi, hai người có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.

Nghe nói lời này, Ngô Tuệ Lan kéo Mục An Minh đi và nói: “Dù sao thì nó cũng sẽ kết hôn với cậu Hàn, sớm hay muộn đều giống nhau sẽ là vợ chồng. Chúng ta là bố mẹ, đừng xen vào.”

Nói đến này, bà ta cười tủm tỉm nói: “Thiếu Đông, sau khi làm Thiên Lam xong, sính lễ cũng không thể thu nhỏ lại, phải đủ năm trăm triệu, thiếu một đồng cũng không được, biết không?” “Biết

Hàn Thiếu Đông nói, nóng lòng đem Mục Thiên Lam ôm về phòng.

Mục Thiên Lam tuyệt vọng muốn chết.

Lập tức lóe lên một ý tưởng, cô đem chân nâng lên cởi giày cao gót, dùng giày hướng về phía điểm yếu của Hàn Thiếu Đông hung hăng đập xuống.

Giây tiếp theo! “A!”

Hàn Thiếu Đông phát ra tiếng hét kì quái, theo bản năng buông Mục Thiên Lam ra, ngồi xổm trên mặt đất, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn.

Mục Thiên Lam nhanh chân bỏ chạy. “Em không được chạy!”

Hàn Thiếu Đông lao đến, nắm lấy tay Mục Thiên Lam và hung hãng tát vào mặt Mục Thiên Lam. Bop!

Mục Thiên Lam bị tất ngã xuống đất, đầu trở nên ong ông và có máu chảy ra từ khóe miệng. “Hôm nay tôi phải em bằng mọi giá!

Nói xong, anh ta cởi áo khoác và quát: “Vợ chồng hai người, đi vào phòng cho tôi, không được nhìn, nếu không tôi móc mắt của hai người!

Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh làm sao dám đắc tội thế lực xấu xa này, sợ tới mức phải chạy về phòng. “Ha ha!”

Hàn Thiếu Đông cười một cách dữ tợn. “Tốt lắm, để tôi hưởng thụ gương mặt này của em!”

Anh ta ném cô xuống. “Cút đi! Anh cút ngay!”

Mục Thiên Lam vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Nhưng Hàn Thiếu Đông là một võ sư, cô căn bản không thể chống lại. Ngay khi cô đang tuyệt vọng, cánh cửa được mở ra và Mục An Phong về đến nhà. “Chết tiệt, dám cưỡng bức chị của tôi, anh chết chắc

Cậu ta chạy đến phòng bếp, xách theo con dao phay rồi!” đi tới. “Tôi đánh chết mẹ nó cái cẩu đồ vật của anh!”

Hàn Thiếu Đông lập tức đứng dậy và đá Mục An

Phong ngã xuống đất.

Mục Thiên Lam nhân cơ hội nhặt lên dao phay và đặt trên cổ chính mình, hét: “Còn dám làm xằng bậy, tôi liền chết ở trước mặt anh!”

Hàn Thiếu Đông chống tay vào hông. Tức giận nói: “Em không đi theo tôi sao? Được rồi, tốt rồi, khi tôi khiến cho đám người nhà của Tiêu Thanh dần dần chết từng người một, em liền đi theo tôi mà thôi!”

Sau khi nói xong những lời này, anh ta nhanh chóng rời “Hu hu hu...”

Mục Thiên Lam ngồi trên mặt đất khóc trong tuyệt vọng. “Khi nào mới chấm dứt những ngày tháng này đây? Tại sao ở bên người mình yêu lại khó đến vậy? Tôi đang làm gì sai? Tiêu Thanh rốt cuộc làm sai cái gì? Ông trời vì cái gì lại đối đãi với chúng tôi như vậy?” “Chị đừng khóc, ông trời không tốt với chị, có em tốt với chị.

Cậu ta lau nước mắt cho cô.

Ngày hôm sau.

Mục Thiên Lam lau mình cho Tiêu Thanh xong, để cho bố mẹ chăm sóc Tiêu Thanh, còn cô chuẩn bị đi làm. Đột nhiên, một giọng nói yếu ớt vang lên sau lưng cô. “Vợ Vợ..

Mục Thiên Lam nghe vậy mừng rỡ như điên. “Chồng à, anh tỉnh rồi!”

Cô vui vẻ chạy đến giường bệnh và thấy Tiêu Thanh lẩm bẩm trong miệng “Vợ”. “Em đây chồng à.”

Mục Thiên Lam nắm lấy tay Tiêu Thanh vui mừng đến rơi lệ.

Bốn ngày!

Tiêu Thanh cuối cùng cũng có động tĩnh

Dần dần. Tiêu Thanh mở mắt. “Chồng à, anh tỉnh rồi!”

Mục Thiên Lam vui mừng, vùi đầu vào ngực Tiêu Thanh mà khóc. “Chồng, anh xem như đã tỉnh, không có anh, em thực sự rất áp lực...

Tiêu Thanh chậm lại một hồi lâu, khó khăn lắm mới nâng tay lên, ôm lấy Mục Thiên Lam, yếu ớt nói: “Vợ à, thực xin lỗi, anh làm em phải lo lắng rồi.” “Không” Mục Thiên Lam lắc đầu: “Là em phải xin lỗi anh, nếu không phải vì cứu em, anh cũng sẽ không thành ra như vậy”

Nói xong, cô lau đi nước mắt, hét lên: “Bố mẹ, Thu Mai,

Tiêu Thanh đã tỉnh lại rồi!”

Giây tiếp theo!

Xôn xao!

Bọn họ từ phòng chạy ra. “Con trai, cuối cùng con cũng tỉnh!” “Anh tỉnh rồi. Thật tốt quá!”

Bọn họ vô cùng vui mừng, cho Tiêu Thanh uống nước muối sinh lý và nước đường, sau đó cho anh ăn thức ăn lỏng, Tiêu Thanh đột nhiên trở nên tràn đầy năng lượng hơn.

Hoắc Tử Hoa quan sát Tiêu Thanh, nói: “Anh cả có sinh mệnh quá ngoan cường, tốc độ khôi phục so với người thường nhanh hơn nhiều, cứ tiếp tục tốc độ này, mấy ngày nữa có thể xuất viện. “Thật tốt quá!”

Mọi người đều rất phấn khích.

Một tuần trôi qua

Tiêu Thanh có thể đi lại, sau đó làm thủ tục xuất viện và trở về nhà họ Phương.

Tối hôm đó, để mừng Tiêu Thanh xuất viện, nhà họ Phương đã tổ chức một bữa tiệc linh đình. “Hôm nay thực sự là một ngày tốt lành, Tiêu Thanh đã được xuất viện, vốn dĩ thì Tập đoàn Thiên Phương của chúng tôi sắp phá sản. Tuy nhiên, chúng tôi đã nhận được khoản hỗ trợ tài chính từ nước ngoài trị giá mười tỷ đô la Mỹ. Khó khăn tài chính của chúng tôi đã được giải quyết ngay lập tức!” Thẩm Thị Đông cao hứng nói.

Mục Thiên Lam kinh ngạc nói: “Dì nhỏ cũng đã nhận được hỗ trợ tài chính?” “Đúng vậy, Thiên Lam cũng nhận được nó à?” Thẩm

Thi Đông hỏi. “Vâng!” Mục Thiên Lam gật đầu: “Gần đây con gần như không thể trả lương cho nhân viên. Đột nhiên nhận được khoản hỗ trợ tài chính một trăm triệu đô la Mỹ, nói rằng không lãi suất trong ba năm. Giờ con không phải lo lắng gì nữa!”

Thẩm Thị Đông cảm cảm thấy không thể tin được nên đã gọi điện cho Thẩm Văn Hạ, mới biết được tập đoàn Thẩm thị, cũng thu được hai mươi tỷ đô la viện trợ.

Tiêu Vĩnh Nhã gọi cho nhà họ Tiêu, và sau khi hỏi han, ông ấy mới được biết rằng nhà họ Tiêu thu được một trăm triệu đô la Mỹ viện trợ. “Ôi trời. Các công ty bị đàn áp của chúng tôi đều đã nhận được tiền nước ngoài và hỗ trợ không tính lãi. Rất cuộc là ai đang bí mật giúp đỡ chúng tôi?”

Mọi người đều bị sốc và khó hiểu. “Có phải là một người giàu có nào đó có thù hận với nhà họ Long, không chịu nổi nhà họ Long đàn áp chúng ta và giúp đỡ chúng ta sao?” Mục Thiên Lam não động hỏi. “Thiên Lam nói có lý, rất có thể là như vậy!

Đám người Thẩm Thị Thu những người khác đều đồng ý với tuyên bố của Mục Thiên Lam.

Xem bọn họ ở đó suy đoán, Tiêu Thanh cười vui vẻ.

Là anh yêu cầu gia tộc Rothschild hỗ trợ tài chính, về số tiền thì gia tộc Rothschild, xem quy mô công ty mà định. “Nào, chúng ta hãy kỷ niệm ngày đẹp để này và hy vọng rằng những ngày sắp tới sẽ ngày càng tốt đẹp hơn!”

Thẩm Thị Đông nâng lên ly rượu. “Can ly!”

Mọi người chạm ly hoà thuận vui vẻ.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ lớn từ bên ngoài truyền đến, phá tan bầu không khí tươi đẹp. Ngay sau đó, một nhân viên bảo vệ lao vào. “Ngụy rồi! Đã có vài người đánh tới cửa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.