Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 720: Chương 720: Chương 721




**********

Chương 721

Tiêu Thanh buông Mục Thiên Lam ra, nhìn về hướng Hàn Thiếu Đông. ùng ục!

Hàn Thiếu Đông như bị rắn độc nhìn chằm chằm, bị dọa đến mức toàn thân đều run rẩy, sắc mặt tái nhợt vốn bởi vì mất máu quá nhiều, lúc này lại càng giống như một cái xác chết, mặt cắt không còn một giọt máu. “Tiêu Thanh, đừng giết tôi, xin cậu đừng giết tôi, lưu lại cho tôi một con đường sống được không? Anh ta van xin một cách yếu ớt. “Cậu nói xem?”

Tiêu Thanh giẫm lên người anh ta, lạnh lùng nói: “Cậu vì muốn chia rẽ vợ chồng tôi mà không từ một thủ đoạn nào. Làm hại đến vợ tôi, cậu nghĩ tôi có thể tha thứ cho cậu sao?” “Tôi không dám thế nữa, sau này không dám làm thế nữa, cầu xin cậu cho tôi một cơ hội đi mà!”

Hàn Thiếu Đông vô cùng kinh hoảng mà cầu xin. “Nhân từ với loại súc vật như cậu là tàn nhẫn với vợ tôi, tôi sẽ không cho cậu cơ hội đầu

Dứt lời, lực chân của Tiêu Thanh càng mạnh hơn. Rắc rắc rắc!

Xương sườn của Hàn Thiếu Đông bị dập nát, máu đồng trào ra từ miệng anh ta.

Chết ngay tại chỗ

Nhiều người bị dọa sợ đến run rẩy, mặt tái mét. “Đại ca, những người này của nhà họ Hàn thì sao?”

Tần An chỉ vào phụ nữ, trẻ em và người già nhà họ Hàn hỏi.

Tiêu Thanh liếc mắt nhìn bọn họ, cuối cùng vẫn không động đến họ, chỉ lạnh nhạt nói: “Có họa không động đến người nhà, nói cho Hàn Chấn Thiên, muốn báo thù đến tìm tôi, dảm bảo thù lên người nhà tôi, tôi nhất định sẽ giết hết người của nhà họ Hàn!”

Nói đoạn, anh kéo Mục Thiên Lam, quay người rời đi. “Chồng ơi, em xin lỗi, em hại anh chịu khổ rồi.” Trên xe về nhà, Mục Thiên Lam vùi đầu vào vai Tiêu Thanh, tự trách nói. “Vợ ngốc.

Tiêu Thanh cưng chiều vuốt ve mặt cô. “Là anh không tốt, bảo vệ em không tốt, hại em phải hi sinh bản thân mình bảo vệ anh, nên nói xin lỗi phải là anh, không phải em

Hai vợ chồng cứ anh anh em em nồng đậm.

Vì mấy ngày nay Mục Thiên Lam đều không được ngủ ngon, cô dựa vào vai Tiêu Thanh, ngủ một giấc ngon lành. Buổi chiều, bọn họ về đến nhà họ Phương.

Cổ độc của Tiêu Thanh phát tác, đau đớn không yên. “Tiêu Thanh, anh sao vậy?” Công chúa Annie hỏi. Tiêu Thanh đáp: “Trúng loại Cổ độc rất lợi hại, e là khó sống được lâu nữa.”

Nghe xong, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Mục Thiên Lam khóc không thành tiếng. “Ba vị Cổ sư, mấy người có cách gì để giải Cổ độc ra không? Cho dù không giải được thì áp chế cổ độc một chút cũng được.” Tần An lo lắng nói. “Chúng tôi đi pha chế thuốc thử xem có thể áp chế được hay không” Ông Hứa đáp, rồi ba vị Cổ sư rời đi.

Tiêu Thanh vào trong phòng đọc sách với công chúa Annie và đại tướng Wells. “Công chúa Annie, đại tướng Wells tìm tôi có việc gì không?” Tiêu Thanh hỏi. Công chúa Annie trả lời: “Một là, chúng tôi biết được anh bị cách chức nên muốn đến thăm anh. Hai là cũng bởi vì anh bị cách chức, các nước vùng biên giới lại muốn chiến tranh đã đàn áp biên giới rồi. Bất cứ lúc nào chiến tranh cũng có thể bạo phát “Ba Tư của chúng tôi và Long Quốc của các anh là đồng minh, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, vì vậy chúng tôi vô cùng lo lắng, muốn đến tìm anh để hỏi, chiến tranh liệu có xảy ra hay không, nếu như xảy ra thì phải làm thế nào?”

Tiêu Thanh hút xong một hơi thuốc, sắc mặt nghiêm nghị nói: “Chiến tranh cũng không có gì đáng sợ, mấu chốt là Long Nghi chưa từng dẫn binh, lại là một kẻ kiêu căng tự mãn. Cho nên tôi cũng khá lo ngại.” “Vậy phải làm sao đây thần soái?” Đại tướng Wells hỏi.

Tiêu Thanh an ủi: “Mấy người cũng không phải lo quá, binh đến tướng chặn nước đến đất ngắn, huống hồ tôi còn chưa chết, nếu như đánh, tôi dù có là binh nhất thì cũng phải ra trận giết địch! “Vậy tôi nhất định phải bảo vệ cho Thần soái an toàn!”

Công chúa Annie nghiêm túc nói.

Mà lúc này, tại nhà họ Long. “Anh, không ổn rồi!”

Long Tiểu Sơn gấp gáp chạy vào đại sảnh. “Sao thế?”

Long Tiểu Thiên hỏi.

Long Tiểu Sơn đáp: “Vừa mới nhận điện thoại của Hàn Chấn Thiên, tên Tiêu Thanh kia lại, lại có cảnh giới tu vi rồi, hơn nữa cảnh giới ấy không thấp, sức mạnh ít nhất cũng phải quanh quẩn mức Hóa Kình Đại Thành “ “Cái gì!”

Long Tiểu Thiên đứng lên. “Mới có bao nhiêu ngày mà nó đã hồi phục tu vi rồi?” “Đúng vậy” Long Tiểu Sơn đáp: “ Nghe nói bên cạnh nó có ba vị Cổ sư đang giúp giải độc, một khi cổ độc được giải, sức mạnh của nó rất nhanh sẽ khôi phục lại như ban đầu, đến lúc đó đối với chúng ta mà nói, e là một trận thảm

Long Tiểu Thiên gấp gáp: “Vậy mày còn đợi gì nữa, đi phế tu vị của nó cho anh!”

Long Tiểu Thiên thở dài nói: “Hàn Chấn Thiên vốn định giết thằng nhóc ấy rồi. Kết quả là có vài người nước ngoài không biết từ đầu ra, có một người trong số họ rất mạnh. Cả Hàn Chấn Thiên và Trương Tùng Đào đều không phải đối thủ của anh ta. Mặc dù em giỏi hơn họ vài phần nhưng chỉ e là cũng không đủ, đi là dâng mạng cho cậu ta đó anh trai” “Còn phải đợi thương thế của anh hồi phục, tự mình ra tay mới có khả năng đánh bại người nước ngoài ấy, phế thằng nhóc kia.”

Sắc mặt Long Tiểu Thiên lập tức trở nên ngưng trọng. “Tổng bộ đã rất nể mặt ông cụ rồi, không vì chuyện kia mà truy trách ông, cũng phải nói, ông cụ xuống núi không đúng lúc đi đối phó Tiêu Thanh, nếu gọi ông cụ rời núi e là sẽ động vào tổng bộ, vậy thì đúng là phải chờ thương thế của anh khôi phục, tự mình ra tay rồi.”

Chớp mắt, nửa tháng qua đi.

Dưới sự trị liệu Đông Tây y kết hợp của ba vị Cổ sư cùng với Hoắc Tử Hoa, cổ độc của Tiêu Thanh cũng bị áp chế.

Vì chưa hoàn toàn giải trừ được cổ độc, Tiêu Thanh vẫn chưa thể sử dụng tu vi võ công, một khi sử dụng cổ độc sẽ phát tác, lại phải tiếp tục áp chế.

Qua những ngày điều dưỡng này, cơ thể của Tiêu

Thanh đã hồi phục như bình thường. Về phần ba vị Cổ sư, sau khi áp chế cổ độc cho Tiêu

Thanh xong liền rời khỏi Bắc Thanh.

Đoàn người của công chúa Annie ngược lại vẫn ở lại

Bắc Thanh, bảo vệ cho sự an toàn của Tiêu Thanh.” “Tử Hoa, y thuật của nhóc cũng khá đấy. Tương lai tiền đồ rộng mở.” Tiêu Thanh vỗ vai Hoắc Tử Hoa nói.

Hoắc Tử Hoa nhếch miệng cười: “Đợi ngày anh trở lại chiến trường, em sẽ là bác sĩ ngay tại chiến địa, anh ra trận giết địch, còn em sẽ cứu người bị thương. “Được!”

Tiêu Thanh nghe cậu ta nói xong càng tăng thêm công nhận người em rể này.

Anh hướng về phía Thẩm Thị Thu Mai: “Em công nhận Tử Hoa chưa?”

Thẩm Thị Thu Mai ngại ngùng gật đầu. “Chỉ là không biết ông của Tử Hoa có đồng ý cho em với Tử Hoa ở bên nhau hay không, lúc trước ông ấy cũng đồng ý rồi, sau này anh xảy ra chuyện, Tử Hoa có nhắc đến, bị ông ấy mắng cho một trận, nói là nếu Tử Hoa dám cưới em thì sẽ đánh gãy chân của anh ấy, thế nên... “Thu Mai, không phải anh nói với em rồi sao, cho dù anh không làm cháu đích tôn của nhà họ Hoắc nữa thì cũng muốn được ở bên em như anh với chị dâu vậy, dù có khó khăn hơn nữa thì cũng không thể ngăn được việc hai chúng ta ở bên nhau.” Hoắc Tử Hoa chân thành nói.

Thẩm Thị Thu Mai nghe vậy rất cảm động.

Còn Tiêu Thanh cũng rất hài lòng. “Thu Mai, Tử Hoa đã nói vậy rồi, cho dù là khó khăn nguy hiểm đến thế nào đi nữa thì em cũng phải ở bên cậu ấy, chị tin hai đứa sẽ kết hôn thôi” Mục Thiên Lam nói. “Da da!”

Thẩm Thị Thu Mai cười khẽ, gật đầu.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào đại sảnh nhà họ Phương.

Cơ thể Hoắc Tử Hoa khẽ run. “Bố, sao bố lại đến đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.