Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 747: Chương 747: Chương 748




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.

**********

“Cái gì?”

Sau khi Nhậm Thiên Kỳ nghe xong, sắc mặt bỗng biến đổi ngay. “Cậu Tiêu, cậu nói thật không? Con trai tôi đánh vợ cậu ra nông nổi này thật hả?”

Tiêu Thanh ôm lấy Mục Thiên Lam, gật đầu nói: “Không tin ông hỏi cảnh sát giao thông đi” “Đúng thật thế không?” Nhậm Thiên Kỳ nhìn sang một anh cảnh sát giao thông.

Cảnh sát giao thông đáp: “Tôi đã xem ghi nhận từ camera, chiếc xe Benz chạy theo luật giao thông. Con trai ông vượt đèn đỏ, sau khi tông vào chiếc xe Benz, rồi dẫn đến những chiếc xe đua phía sau tông đuôi liên hoàn. “Thái độ con trai của ông rất tồi tệ, mắng chửi la hét chúng tôi, trong miệng toàn hơi rượu, tôi bảo cậu ta kiểm tra. Cậu ta không chịu phối hợp, trong mắt không hề có vương pháp nào, còn tuyên bố sẽ đập nát công ăn việc làm của chúng tôi, vả lại còn ngay trước mặt chúng tôi, hành hung bạo đánh cô gái này, nói rằng sẽ đánh chết cô ấy, trời sập xuống sẽ có cậu ta đỡ lấy”

Nghe đến đây, mặt của Nhậm Thiên Kỳ đen ngòm sa sầm xuống.

Và sau đó, ông ta vội quay người, đôi mắt phẫn nộ như rắn độc, nhìn chằm chằm vào Nhậm Thiếu Bản.

Nhậm Thiếu Bân rùng mình, rụt rè hỏi: “Bố, bố... bố... định làm gì ạ?” Nhậm Thiếu Bân sợ mất cả hồn vía.

Từ nhỏ đến lớn, bố của cậu ta, chưa từng dùng ánh mắt như thế này nhìn cậu ta, đây là lần đầu tiên, vả lại cậu ta còn thấy được trong mắt bố, là cơn lửa giận vô tận, dường như lửa giận ấy sẽ thiêu đốt cậu ta luôn vậy. “Ực!”

Cậu ta nuốt mạnh nước bọt.

Mồ hôi lạnh không ngừng tuôn rơi lã chã. “Đưa tôi máy đo nồng độ cồn.”

Nhậm Thiên Kỳ giơ tay.

Cảnh sát giao thông liền đưa máy đo nồng độ cồn đến tay Nhậm Thiên Kỳ.

Cầm máy đo trên tay, ông ta đi đến trước mặt Nhậm Thiếu Bân. “Thổi.

Nhậm Thiếu Bân không dám nói hai lời, thổi mạnh một hơi vào máy đo, cậu ta biết nếu không chịu thổi thì bố cậu ta sẽ đánh chết cậu ta ngay tại chỗ.

Sau khi cậu ta thổi xong, Nhậm Thiên Kỳ nhìn vào. Hiển thị hàm lượng cồn đạt đến 65mg. 2mg đã được xem là uống rượu rồi lái xe, 65mg gần như đã đạt mức say xỉn luôn rồi.

Nhậm Thiên Kỳ trực tiếp ném thẳng máy đo nồng độ cồn lên đầu Nhậm Thiếu Bân. “Á!”

Nhậm Thiếu Bân ôm đầu, đau đến mức ngồi xổm xuống, khuôn mặt méo mó.

Nhậm Thiên Kỳ vẫn chưa hết giận, đạp vài cú lên người cậu ta thật mạnh, giận tím mặt nói: “Tên súc sinh này, bản thân uống bao nhiêu rượu mà trong lòng không tự hiểu rõ sao? Còn dám lái xe ra đường, con không cần mạng thì người khác vẫn cần!” “Đụng phải xe người ta còn không xin lỗi, không đưa người ta đi bệnh viện. Còn ở đó làm càn, tưởng bản thân hay họ lắm hả! Cảnh sát giao thông mà còn dám ngó lơ, rồi còn dám đánh người bị con đụng phải một trận nữa. “Bố hỏi con, ai cho con lá gan đó hả? Nếu con dám nói bố đây là người cho con lá gan đó thì bố đây sẽ bóp cổ con chết ngay tại chỗ!”

Ông ta thật sự giận tím tái cả mặt.

Khoan không nói đến việc đụng phải vợ Tiêu Thanh, cho dù là đụng phải người khác mà để ông ta biết được, ông ta cũng có thể xử lý Nhậm Thiếu Bân rồi.

Bản thân ông ta là vệ sĩ của hoàng cung, không thể để có vết nhơ nào. Bằng không sẽ vấy bẩn đến Long chủ.

Vậy mà con trai của ông ta, say rượu lái xe gây tai nạn, đã là vết nhơ cho ông ta, rồi còn thờ ơ với pháp luật thêm hành hung người bị hại. Nếu chuyện này mà loan truyền ra ngoài, để Long chủ biết được thì chức vụ đội trưởng đội vệ sĩ này của ông ta đừng hòng được làm tiếp nữa.

Càng chưa nhắc đến, người bị hại lại là vợ của thần soái tiền nhiệm Tiêu Thanh, nếu Tiêu Thanh mà thông báo lên Long chủ, ông ta dường như không dám tưởng tượng, hậu quả mà ông ta phải đối mặt sẽ như thế nào. “Chú Nhậm, hôm nay cậu Nhậm không có uống, đã uống vào tối qua rồi ạ.” Có một thanh niên nói.

Nhậm Thiên Kỳ hỏi: “Uống đến mấy giờ, uống bao nhiêu?” “Uống đến sáng sớm bốn giờ, nhóm người chúng cháu, tổng cộng mười hai thùng Budweiser. Có người yếu ớt đáp.

Nhậm Thiên Kỳ như nổ tung: “Bình quân mỗi người uống một thùng bia, uống đến bốn giờ sáng, bây giờ là mười giờ, chỉ mới qua sáu tiếng đồng hồ thôi mà dám lái xe ra đường.” “Các người, đúng là hậu hoạn của xã hội.

Ông ta giận không thể tả nổi, nói với cảnh sát giao thông: “Gọi thêm vài đồng nghiệp của cậu đến đây, bắt hết bọn chúng đi, không chỉ xử lý nghiêm minh theo pháp luật, mà còn phải phạt nặng, không cần nể mặt tôi, xử phạt bọn chúng với tội nặng nhất, cần giam bao lâu thì giam bấy lâu, không cần chiếu cố bất kỳ thứ gì cho bọn chúng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.