Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 75: Chương 75




**********

“Có tin tôi bảo con rể tôi dùng tiền đập chết cô không!”

Nữ nhân viên cười nhạt: “Nếu con rể bà là phú ông gửi mười tỷ vào ngân hàng, thì dây chuyền ngọc trai mà bà đang mang sẽ là hàng giả à?" “Sao cô biết là hàng giả?” Ngô Tuệ Lan mở miệng hỏi. “Cũng đã tróc hết rồi, không phải hàng giả chứ là gì?"

Ngô Tuệ Lan. "...

Nhà bà ta nghèo, khi đi đánh mạt chược, các tay chơi mạt chược không mang vòng tay ngọc bích thì cũng mang dây chuyền vàng mặt to, bọn họ cũng thường hay chế nhạo bà ta. Bà ta chẳng có một món trang sức quý báu nào cả, vì để không bị các tay chơi mạt chược cười nhạo, nên bà ta đã nhanh chóng mua sợi dây chuyền ngọc trai giả để đeo, không ngờ là người phụ trách trong ngân hàng lại có ánh mắt như kẻ gian vậy, liếc một cái là đã nhận ra ngay, đúng là làm bà ta mất hết cả mặt mũi! "Bà còn dám giả bộ không?" Nữ nhân viên cười khẩu: “Chờ con rể bà tới, nếu không thể chứng minh anh ta là chủ nhân của tấm thẻ này thì hai người đợi vào tù đi!” "Hu hu hu..."

Ngô Tuệ Lan bị dọa sợ đến phát khóc. “Chém chết cái tên trộm kia đi, ăn cắp thẻ ngân hàng mười tỷ của phú ông, hãm hại hai vợ chồng tôi!”

Không qua bao lâu, Tiêu Thanh gấp rút chạy vào ngân hàng. “Ba mẹ, hai người đang ở đâu?”

Tiêu Thanh cất tiếng gọi.

Đáp lại anh chính là sự giận dữ của Ngô Tuệ Lan, bà ta quát lớn: “Đồ chết tiệt, trộm vương miện phượng cũng được đi, giờ lại còn trộm cái thẻ mười tỷ của phú ông, bà đây đúng là bị cậu hại chết rồi!”

Tiêu Thanh vừa chạy vào phòng bảo vệ thì đã thấy Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh đang bị người ta trói lại, nhất thời anh trở nên giận dữ, nói: "Mấy người còn không mau thả ba mẹ vợ tôi ra!” “Thả họ ra?" Nữ nhân viên cười khẩy: “Các người ăn trộm thẻ đen kim cương mười tỷ của phú ông, chờ ngồi tù đi, mau trói anh ta lại rồi báo cảnh sát tới xử lý!” "Vâng!”

Nhân viên bảo vệ lập tức động thủ.

Tiêu Thanh lấy thẻ căn cước ra, quăng nói vào mặt của nữ nhân viên rồi quát lớn: “Cô tự mà đi xem đi, xem tôi có phải là chủ nhân của tấm thẻ này không!

Cơ thể mềm mại của nữ nhân viên run lên. Thấy Tiêu Thanh phản ứng dữ dội như vậy thì cô ta có lộ ra dáng vẻ hơi sợ hãi, lúc này cô ta nhặt thẻ căn cước của anh lên, chạy ra khỏi phòng bảo vệ và vào trong quầy để kiểm tra.

Sau khi kiểm tra một cách kịch liệt. "A!"

Cô ta hoảng hốt mà bụm miệng lại, sau đó cô ta vội vã chạy vào trong phòng bảo vệ. “Ngài Tiêu tôn quý, tôi rất xin lỗi! Rất xin lỗi ngài!”

Cô ta dùng hai tay để nâng tấm thẻ ngân hàng và thẻ căn cước của anh lên, còn định quỳ xuống trước Tiêu Thanh rồi cất giọng run rẩy: "Là tôi có mắt như không tròng, không nhận ra ngài là chủ nhân của tấm thẻ này, xin ngài hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của tôi!” “Cái gì!”

Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh sợ đến ngây người.

Tiêu Thanh cầm lấy thẻ ngân hàng và thẻ căn cước rồi quát họ: “Còn không mau cởi trói cho ba mẹ vợ tôi! Và xin lỗi họ đi!” “Vâng vâng vâng!"

Nữ nhân viên và các nhân viên bảo vệ kia luống cuống đi tới cởi trói cho Ngô Tuệ Lan và Mục An Minh.

Rồi sau đó, bọn họ cúi người xuống thật thấp. "Hai vị khách tôn quý, xin thứ lỗi cho sự lỗ mãng của chúng tôi. Chúng tôi thành thật xin lỗi các vị! "Hi!"

Ngô Tuệ Lan cảm thấy tức giận mà hừ một tiếng, bà ta đẩy nữ nhân viên kia ra, bước tới trước mặt của Tiêu Thanh và cười ha hả, nói: “Con rể, hóa ra con là phú ông mười tỷ đó, con mau lấy một trăm triệu ra đi, mẹ cần tiền để đánh chết bọn họ, để bọn họ biết, ba mẹ vợ của phú ông mười tỷ là thần thánh mà không ai có thể xúc phạm được!”

Thấy thái độ của Ngô Tuệ Lan thay đổi ba trăm sáu mươi độ, Tiêu Thanh không khỏi cảm thấy buồn cười, sau đó anh đưa thẻ cho bà ta. “Mật khẩu thẻ là sáu chữ số cuối, mẹ muốn lấy bao nhiêu thì cứ tự nhiên mà lấy "Ha ha!"

Ngô Tuệ Lan cầm lấy tấm thẻ một cách kích động, tiếp đến bà ta lớn tiếng với nữ nhân viên: “Mau đi lấy một trăm triệu cho bà!”

Nữ nhân viên khiếp sợ nói: “Thưa bà, buổi tối ngân hàng không xử lý nghiệp vụ, bà có thể đi rút ở cây ATM.

Ngô Tuệ Lan nhớ rất rõ trong thẻ có bao nhiêu tiền, thế là bà ta nhanh chóng chạy ra khỏi ngân hàng và nhập sáu chữ số cuối của thẻ vào.

Kết quả số dư hiện lên là:. "Mẹ!"

Ngô Tuệ Lan phát điên lên, đúng lúc Tiêu Thanh và Mục An Minh cũng vừa ra khỏi ngân hàng, bà ta lập tức quăng cái thẻ vào người của Tiêu Thanh, còn không kìm được mà quát anh: “Chó má phú ông mười tỷ, nghèo như con chó vậy, ở bên trong thẻ ngay cả một cắt cũng không có, hại bà đây mừng hụt một trận!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.