“Không biết nữa, nhưng Đặng Cửu Thiên thật sự mang người đánh qua đây rồi, rất nhanh sẽ qua tới đây!” Người kia hoảng hốt lo sợ nói.
“Ha ha ha!” Ngô Tuệ Lan đột nhiên cười lớn: “Là con rể của tôi, nhất định là con rể tôi đánh chết sư phụ Chu gì đó rồi, sau đó biết chúng tôi bị bắt tới nhà họ Khổng, thì Đặng Cửu Thiên mang mấy trăm người đến báo thù cho chúng tôi!”
“Vì vậy, các người tính sai rồi, con rể tôi còn có thể đánh ông ta, đợi cậu ta qua đây, các người đánh tôi như thế nào, tôi sẽ đòi lại trên người các người gấp trăm ngàn lần, ha ha ha!”
“Khốn kiếp!”
Bà Khổng rất tức giận, đánh Ngô Tuệ Lan một gậy rất tàn nhẫn, đánh vào đầu, gương mặt đẫm máu của Ngô Tuệ Lan, khiến khuôn mặt bà méo mó rất thê thảm, tiếng hét thảm thiết.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?”
Lúc này, Tiêu Thanh qua tới.
Ngô Tuệ Lan nghe những lời đó, tức giận hét lên: “Bà đây bị đánh thê thảm như thế này, có thể không bị gì sao?”
Tiêu Thanh liếc nhìn một lượt.
Nhìn thấy mẹ vợ bị đánh mặt đầy máu, bố vợ cũng bị đánh mặt mũi bầm dập, em vợ bị đánh đến gục xuống đất không thể cử động được, Lưu Vũ Hân bị tát thành đầu heo.
Cơn thịnh nộ của Tiêu Thanh giống như núi lửa phun trào, từ trên người anh phun trào ra.
Cả phòng khách của nhà họ Khổng, lập tức rơi vào nước sôi lửa bỏng.
Tất cả mọi người toát mồ hôi nhễ nhại!
“Các người đừng qua đây!”
Khổng Chính Huy lấy ra một khẩu súng lục, chĩa vào Ngô Tuệ Lan, hét lớn: “Đừng xông qua đây, tôi sẽ bắn bọn họ!”
Nhận được chỉ thị.
Mấy tay súng nhà họ Khổng, cũng lần lượt lấy súng ra, hoặc là chĩa vào đám người Mục An Minh, hoặc là chĩa vào đám người Tiêu Thanh.
Nhiều khẩu súng như thế này, Tiêu Thanh cũng không dám tùy tiện hành động, liền hét lớn: “Nhanh nói cho tao biết, mày bắt vợ tao đi đâu rồi!”
Có súng ở đây, Khổng Tường Bân không hề sợ hãi, cười đắc ý: “Vợ của mày à, bị tao bắt đi tặng cho một vị thái tử gia ở Sơn Nam chơi rồi, bây giờ nói không chừng, đang bị chà đạp điên cuồng đó! Ha ha ha!”.
“Mày có thể làm gì?
Tiêu Thanh nghiến răng nghiến lợi.
Thật muốn xông qua, đem tên béo này bóp chết!
Nhưng, anh phải nhịn.
Ngộ nhỡ xông qua, anh ta nổ súng, bắn chết bố vợ, mẹ vợ hay là em vợ thì không hay.
“Lập tức thả người, nói cho tao biết tung tích vợ tao, bằng không các người không thể gánh vác hậu quả được!”
Tiêu Thanh nghiêm khắc cảnh cáo.
“Hừ!”
Khổng Tường Bân bất mãn: “Uy hiếp tao, mày cảm thấy mày uy hiếp được tạo hay không?”
“Tao nói cho mày biết, đợi vị thái tử gia ở Sơn Nam kia, chơi vợ của mày sướng rồi, sẽ gọi điện cho tao, lúc này tao bảo hắn động thủ một chút cũng không sao, có thiên binh vạn mã xông qua đây, đến lúc đó tất cả các người xong đời rồi!”
Răng rắc!
Tiêu Thanh nắm chặt tay, gân xanh nổi lên, từ trong miệng thốt ra mấy chữ lạnh lùng: “Tao đếm đến ba, vẫn chưa nói ra tung tích của vợ tao, tao nhất định sẽ cho các người chết thê thảm!”
Ba!
“Dám động tay, tôi sẽ bắn bọn họ!”.
Khổng Chính Huy hét lên.
Hai!
“Tôi khuyên anh không nên kích động!”
Bàn tay của những người đang đợi lệnh Khổng Chính Huy run rẩy.
Ngô Tuệ Lan hét lên: “Đừng ép bọn họ! Cậu đừng ép bọn họ nữa! Thiên Lam lại không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là bị người khác chạm vào, cậu không thể vì nó bị người khác chạm vào, mà hại chết chúng tôi phải không?”
“Một!”
Giọng nói dừng lại.
Tiêu Thanh đang chuẩn bị động thủ.
“Tiêu Thanh! Em đến rồi!”
Một tiếng hét bất ngờ vang lên.