**********
Mục Thiên Lam không khỏi cảm thấy run rẩy, suy nghĩ đến một chút cũng đã thấy sợ.
Mà lúc này, Ngô Nhất Phương đã được mọi người đỡ lên, anh ta không kìm được mà tỏ ra giận dữ với Tiêu Thiên: “Con mẹ anh, một tên giao hàng thổi thôi mà cũng dám đối xử như vậy với ông đây. Anh chết chắc rồi, mẹ nó hôm nay anh chết chắc!”
Vừa dứt lời, anh ta lập tức móc cái điện thoại Apple với cái màn hình đã bị đập bể ra và gọi vào một dãy số.
Nói chuyện điện thoại xong, anh ta quay về phía của Tiêu Thiên mà la lên: “Ba tôi bảo mấy người đừng chờ, ông ấy muốn tới để tự tay lột da anh ra đấy!”
Lưu Ngọc Huyền vội vàng nói: “Chúng ta đi mau đi, khu suối nước nóng này là do ba anh ta với nhà họ Kim cùng nhau mở, nếu bây giờ không đi nữa thì sẽ không kịp đâu.”
Nếu không phải vì tư liệu đen của Mục Thiên Lam bị lộ ra ngoài, thì cô thật sự chẳng sợ, bởi vì nhà họ Kim đã trả tiền cho Tiêu Thiên, thủ hạ của nhà họ Kim - Quách Bản thay Tiêu Thiên xử lý Ngô Nhất Phương còn mạnh hơn.
Nhưng bây giờ tư liệu đen của Mục Thiên Lam đã bị mộ ra, nhà họ Kim chắc chắn sẽ không nể mặt mũi của Mục Thiên Lam thêm chút nào nữa, cả Mục Thiên Lam cũng bị mất mặt, Tiêu Thiên cũng chẳng có mặt mũi nào.
Thế nên cô nghĩ rằng lần này nhà họ Kim nhất định sẽ không giúp đỡ Tiêu Thiên. “Đúng vậy Tiêu Thiên, chúng ta đi mau đi.” Mục Thiên Lam cũng bắt đầu thúc giục anh, Lưu Ngọc Huyền có thể nghĩ tới điều này thì cô cũng có thể. “Đi, đi đâu?” Chu Ngọc Đình dùng giọng điệu uy hiếp: "Nhà cô ở đâu cũng không phải là tôi không biết, mấy người không sợ đem tại họa về cho người nhà à, đến lúc đó nhà tan cửa nát thì cũng đừng trách tôi tại sao không nhắc nhở cô!”
Nghe được lời này, sắc mặt của Mục Thiên Lam như bị dọa sợ, thân thể mềm mại của cô khẽ run rẩy.
Tiêu Thiên thấy thế thì vội vàng an ủi cô: “Vợ, em đừng sợ, ba của anh ta đã từng kính anh ly rượu. Nếu biết người mà đắc tội là em thì có thể ông ấy sẽ đánh chết anh ta."
Anh nhớ ngày đó anh được Kim Chí Nam rủ đi bao sương, người ở trong đó kính rượu anh có một người là ông chủ của khu suối nước nóng Aegean, hình như tên là Ngô Chính Lượng thì phải. "Ha ha!"
Ngô Nhất Phương cảm thấy tức giận những vẫn cười mà nói: "Anh còn giả bộ, còn dám giả vờ hù dọa ở trước mặt ta. Chính bản thân anh có thân phận gì không phải trong lòng anh là người hiểu rõ nhất sao, đến việc xách giày cho ba tôi, anh cũng không xứng, thể thì có tư cách gì mà để ba tôi kính anh ly rượu chứ?"
Tiêu Thiên đáp lại: “Lát nữa ba anh tới, anh hỏi ông ấy, tôi xách giày cho ông ấy, ông ấy có dám nhận không.” "Tổng giám đốc Ngô chắc chắn là không dám nhận rồi, để loại người giao hàng nghèo kiết xác như vậy mà xách giày cho ông ấy, còn không đáng để mất!” Chu Ngọc Đình mỉm cười chế nhạo, nói.
Tất cả mọi người đều bật cười ha ha khá to.
Mười mấy phút sau, có một giọng nói mang theo sự tức giận vang lên. "Ai dám gây chuyện ở địa bàn của ông đây, lại còn đả thương con trai của ông đây, mau đứng ra cho tôi!”
Là một người đàn ông trung niên có dáng người hơi mập, ông ta còn dẫn theo một đám người đang cầm con dao phay ở trên tay, đi vào. “Tổng giám đốc Ngô tới, lần này có trò hay để xem rồi!”
Đám người Chu Ngọc Đình trở nên kích động.
Ngô Nhất Phương chạy tới, anh ta vội chỉ tay về phía Tiêu Thiên: “Ba, chính cái tên chó kia đã đánh con đó!"
Ngô Chính Lượng nhìn theo hướng ngón tay của anh ta, vừa nhìn sang thì cơ thể ông ta lập tức chấn động một cái, hồn phách cũng bay ra khỏi chín tầng mây.
Người đó lại hộ quốc chiến soái!
Thắng con trai ngu đần của tôi ơi, sao lại đắc tội với Tôn sát thần rồi! . Đam Mỹ Sắc
Ngô Chính Lượng bị dọa đến mức không biết phải làm gì ngay lúc này.
Ngô Nhất Phương thế mà lại không hề phát hiện ra, anh ta còn dương dương tự đắc nói: “Mẹ nó, ngay cả tôi mà cũng dám đánh, ba tôi dẫn theo nhiều đàn em tới như vậy, người nào người nấy ai cũng cầm dao phay, những con dao này nếu chém trên người anh, anh nói xem, nó có thể chém anh thành thịt nát không!”
Cả Mục Thiên Lam và Lưu Ngọc Huyền đều run rẩy, hai người bọn cô đã bị cảnh tượng trước mắt này dọa sợ đến mức không nói nên lời.
Tiêu Thiên cười như không cười: “Anh hỏi ba anh trước đi, xem ông ấy có dám hạ lệnh chém tôi không. “Anh còn giả vờ với tôi!”
Ngô Nhất Phương vừa khạc ra một câu, sau đó anh ta nhìn về phía ba anh ta, giọng nói mang theo cơn phẫn nộ đẳng đẳng: “Ba, tên chó này đúng là quá biết cách giả vờ, mới vừa rồi anh ta có nói với con là ba kính rượu anh ta, còn nói là nếu ba biết con đắc tội với anh ta thì có thể con sẽ bị ba đánh tới chết. Bây giờ lại còn bảo con hỏi ba rằng có dám chém anh ta hay không, ngay cả một tên giao hàng thổi mà cũng giả bộ ngạo mạn giống như nhà họ Kim, ba, ba mau ra lệnh cho bọn họ chém anh ta đi, để cho anh ta biết giả bộ là...