Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 99: Chương 99




Xet!

Cổ tay bị rạch ra, máu tươi bắn ra ngoài.

Đáng ra đây là một hành động gây đau đớn, nhưng gương mặt của Mục Thiên Lam lại không có bất cứ thay đổi nào, nước mắt cô vẫn lăn dài, cô vứt con dao gọt trái cây đi, nắm chặt lấy cánh tay bị rạch kia, mặc cho dòng máu đỏ chảy ra ngoài. "Bố mẹ, con xin lỗi. Bố mẹ nuôi con lớn bằng chừng này, con chưa kiếm được bao nhiêu tiền cho bố mẹ, cũng chưa kịp báo hiếu với hai người, thay vào đó, con lại còn dính scandal to như vậy, khiến cho hai người gặp phải phiền phức như bây giờ. Tất cả chỉ như trứng chọi đá mà thôi, bọn họ có chống lưng phía sau điều khiển, con không có cách nào khác để đòi lại sự trong sạch cho chính mình, hơn nữa, ảnh con mặc áo tắm hai mảnh là thật, cho dù có chứng minh được chuyện con không đi ngủ với người ta để lấy tiền là giả thì con vẫn sẽ bị người ta cười nhạo, châm chọc vì những tấm ảnh kia thôi. Vậy nên, con yếu đuổi, chỉ có thể lựa chọn kết thúc sinh mệnh của mình, dùng cách này để ngăn những kẻ đang chửi rủa con trên mạng lại, còn với những người nói này nói kia với tấn công mọi người ngoài đời thực, con tin là nếu như con chết, phía cảnh sát sẽ xóa toàn bộ những tin tức liên quan đến scandal của con trên mạng đi, do đó, trong đời thực, những kẻ đó sẽ im miệng lại thôi, chuyện này rồi sẽ lại lắng xuống, mọi người sẽ không còn là những con chuột chạy ngoài đường bị người ta kêu nhau chửi đánh nữa. Con mong là sau khi con ra đi, bố mẹ sẽ không cảm thấy buồn lòng, sớm thoát khỏi nỗi buồn vì sự ra đi của con, đồng thời cũng tha thứ cho đứa con gái bất hiếu này. Nếu như có kiếp sau, mong rằng con vẫn là con gái của hai người để có thể báo hiếu cả hai. Cả em nữa đấy em trai, sau này em phải biết vâng lời bố mẹ, không được mải mê chơi game nữa, học đại học cho tử tế, kiếm một công việc ổn định để bố mẹ được nở mày nở mặt, rồi kiếm một người vợ yêu thương em, thay chị báo hiếu bố mẹ nhé. Tiêu Thanh chết tiệt, Tiêu Thanh đáng ghét, em biết là chuyện này khiến anh cảm thấy rất tức giận. Bởi vì anh cưới em, mà anh chỉ là một công nhân vác gạch ở công trường, là người nghèo, nên em bị người người giễu cợt, châm biếm, không ngẩng đầu lên được với họ hàng và bạn bè, tất cả bọn họ đều cười nhạo em, anh có biết là sự tồn tại của anh khiến em tủi thân biết nhường nào không hả? Tuy rằng lúc đầu em chê anh thật, nhưng thời gian trôi đi, dần dần, em lại cảm thấy anh rất tốt. Rồi em cũng dần mở lòng đón nhận anh một cách từ từ, mặc dù em vẫn chưa cho phép anh chạm vào mình nhưng sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày em đồng ý cho anh làm điều đấy mà, dù sao thì em đâu thể không cho phép anh động vào mình suốt cả đời, có phải không? Chắc do chuyện đấy nên anh cũng không thích em có phải không, anh không quan tâm em gì cả, anh có tư cách gì mà đòi chế, không quan tâm em chứ hả? Lúc anh nghèo rớt mồng tơi, em còn chẳng chê anh nữa là. Không thèm anh nữa, mặc dù em không làm chuyện đó thật nhưng nếu em thực sự từng làm chuyện ấy thì anh lại không thể bao dung, chấp nhận em dù chỉ một lần, cử nhất định bỏ em mà đi vào lúc em thấy bất lực nhất!"

Lẩm bẩm đến chỗ này, do mất quá nhiều máu, mặt cô dần trở nên trắng xanh, ánh mắt rã ra, tầm nhìn trở nên mông lung, mơ hồ, tâm trí cũng không được rõ ràng nữa, bộ dạng mệt mỏi, buồn ngủ. "Thôi được rồi."

Cô cổ cong môi cười gượng lần nữa: "Có lẽ, rời xa em là cách tốt nhất để bảo vệ anh, nếu không thì anh cũng sẽ giống như bố mẹ với An Phong, bị người ta châm chọc đến chết mất. Cuối cùng, em xin được xin lỗi anh, kết hôn ba năm, anh nỗ lực vì em nhiều như vậy, em thân là vợ anh nhưng lại không cho anh được hôn em, càng không cho phép anh chạm vào người em, nếu như có kiếp sau, em nguyện làm người sinh ra trong một gia đình bình thường, vẫn làm vợ của anh, chúng ta cùng nhau làm việc vào ban ngày, nghỉ ngơi lúc đêm đen, em nghĩ, như vậy hằn sẽ rất hạnh phúc. Lời cuối cùng thật đây, mong anh sớm tìm được một người con gái yêu mình thật lòng, cùng nhau sống trọn kiếp này."

Cô mệt mỏi, không mở nổi mắt ra nữa, cả đêm hôm qua cô không ngủ, đã buồn ngủ díp cả mắt từ lâu rồi, cô nằm úp sấp lên tay lái, mắt khép lại.

Dần dần, tâm trí cô trở nên đen đặc.

Cộc cộc cộc!

Đột nhiên, cửa xe bị người ta gõ liên hồi. "Này! Cô làm sao vậy hả? Tỉnh lại, tỉnh lại mau, mở cửa xuống xe ngay!"

Bên ngoài cửa sổ, một người phụ nữ trẻ tuổi sốt ruột gõ cửa liên tục.

Vừa rồi cô ấy đi xe đạp điện ngang qua đây, trông thấy máu chảy ra từ trên chiếc xe Audi này đã thấy khác thường rồi nên mới dừng xe đạp điện lại, cổ lấy hết can đảm nhìn vào bên trong xe qua cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.