Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 961: Chương 961: Có nhớ anh không?




Cho nên, vì bé Lạc và bé Doanh, vì bố mẹ chồng, cũng vì em trai và em dâu, cùng với bố ruột đang bị bắt, cô cảm thấy bản thân cần phải hy sinh.

Huống chi cô không thể không thừa nhận, nếu như hôm nay không có Triệu Tử Vinh, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được!

"Không, đương nhiên là không!"

Triệu Tử Vinh lắc đầu nói: "Bé Lạc anh không biết, nhưng bé Doanh rất ngoan. Anh nhìn ở trong mắt, trong lòng cũng thích, anh nghĩ bé Lạc cũng sẽ không kém chút nào. Nếu như em gả cho anh, anh bảo đảm với em, anh sẽ đối đãi với bé Lạc và bé Doanh như con của mình."

"Còn về bố mẹ chồng em, anh sẽ mua một căn hộ, thu xếp cho bọn họ ở đó, mời hai người giúp việc chăm sóc hai người bọn họ. Em trai và em dâu của em, anh cũng sẽ trợ giúp họ, để bọn họ có một tương lai tốt đẹp, xây nên một tổ ấm hạnh phúc thuộc về hai người. Bố mẹ em bên kia, anh cũng sẽ dùng quan hệ mau chóng đưa bọn họ ra".

"Tóm lại, những chuyện này đều có thể dùng tiền giải quyết, đối với anh mà nói căn bản không được tính là chuyện. Hơn nữa, anh bảo đảm với em, anh sẽ đối xử với em như đối xử với chính bản thân mình, kiếm tiền cho em tiêu, em ở nhà nuôi con, thật vui vẻ là được. Lúc rảnh rỗi, anh sẽ dẫn em và con đi du lịch các nơi như Hồng Kông, châu Úc, châu Mỹ."

"Nếu như anh không làm được những lời anh nói, Triệu Tử Vinh anh sẽ không được chết tử tế!"

Anh ta làm động tác thề.

"Chị, anh Triệu người ta cũng đã nói đến mức này rồi, chị mau đồng ý đi!" Mục An Phong thúc giục.

"Được." Mục Thiên Lam nói: "Em đồng ý"

"Quá tốt rồi!" Triệu Tử Vinh kích động không thôi.

Lúc này, bác sĩ nói: "Đứa trẻ đã tỉnh lại, đang khóc đòi mẹ"

Mục Thiên Lam nghe vậy, lập tức ôm bé Doanh chạy vào trong phòng bệnh.

"Hu hu, cục cưng ngoan của mẹ, rốt cuộc con cũng tỉnh, hù chết mẹ rồi"

Mục Thiên Lam ôm bé Lạc vào trong ngực, cô ôm rất chặt, rất sợ bé Lạc lại có bất trắc gì.

"Mẹ, đừng khóc."

Bé Lạc lau nước mắt cho Mục Thiên Lam, bĩu môi nói: "Bà ngoại muốn bán bé Lạc, bé Lạc nghĩ là sẽ không được gặp mẹ và em gái nữa. Có thể nhìn thấy mẹ và em gái, bé Lạc rất vui."

Sau đó ba mẹ con ngồi ở trên giường bệnh ôm đầu khóc lóc.

Ba ngày sau.

Hắc Hải.

"A!"

Một đám khác du lịch nằm ở trên bờ Hắc Hải, bọn họ đang tắm nắng và đọc sách, đột nhiên nhìn thấy ở dưới nước có người nổi lên. Quần áo tả tơi, rách rưới khủng khiếp, còn có râu quai nón dài, giống như thuỷ quái, khiến du khách bị dọa sợ, người nào người nấy phát ra tiếng hét the thé chói tai.

Tiêu Thanh vốn không quan tâm đến những người này.

Rất nhanh anh đã bơi vào bờ, chân trần giẫm trên bờ cát, anh nhìn chung quanh, không khỏi cảm thấy xúc động.

"Ra rồi! Cuối cùng tôi cũng ra rồi! Vợ yêu của anh, các con của bố, mọi người có khoẻ không? Có nhớ anh không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.