Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 971: Chương 971: Em sẽ không trách anh




“Không!”

Triệu Tử Vinh lắc đầu, anh ta nâng mặt Mục Thiên Lam lên, lau nước mắt cho cô, thâm tình nói: “Đừng nghe người phụ nữ điên khùng kia nói, cũng đừng để lời nói của cô ta làm tổn thương”

“Anh thừa nhận, làm con nhà giàu, anh có không ít mối tình phong lưu nhưng đó đều đã là quá khứ rồi. Anh cũng ba mươi tuổi, cũng muốn tìm một người phụ nữ để sinh sống yên ổn cùng nhau, không muốn tiếp tục ăn chơi đàng điếm nữa, thật chẳng thú vị chút nào.”

“Nhưng nếu muốn tìm một người phụ nữ để chung sống thì cũng phải tìm người có thể làm mình yên tâm chứ, đúng không nào? Mà em không chỉ rất xinh đẹp, không chỉ khiến người khác muốn chiều chuộng yêu thương, mà quan trọng là em còn có một linh hồn trong trẻo, ít nhất là khi chồng của em rời khỏi em ba năm, một mình em

gồng gánh cái gia đình này, chăm sóc hai đứa bé và bố mẹ chồng đã thương tật, thà

kiếm những đồng tiền sạch sẽ để nuôi cả nhà cũng không chịu bán đứng thân thể của

bản thân. Ba năm này, em không hề dây dưa dính líu với bất cứ người đàn ông nào, ít nhất là anh không nghe nói thấy. Tất cả hàng xóm láng giềng ở khu bình dân đều khen ngợi em không dứt miệng.”

“Cho nên em chính là người phụ nữ mà anh muốn tìm để cùng chung sống, có người vợ như em, anh có thể yên tâm đi kiếm tiền, không phải lo vợ của mình sẽ cảm sừng sau lưng anh, càng không phải lo đứa trẻ mà anh và vợ cùng sinh ra thực chất là con của người khác.”

“Đúng là Lâm Nghị Phi rất giàu, đúng là gia cảnh của cô ta rất tốt, nhưng cô ta quá lẳng lơ, ở bên cô ta anh không sao yên tâm được. Anh đã bị cô ta cắm sừng một lần rồi, không muốn có lần thứ hai nữa. Mà anh chọn em rồi thì sẽ không thay đổi, em cũng đừng sợ, cô ta không chia cắt nổi anh với em đâu.”

Sau khi nghe xong những câu nói đó của Triệu Tử Vinh, Mục Thiên Lam yên tâm hơn không ít.

“Được.” Cô gật gật đầu: “Ở bên trong phạm vi mà anh có thể kiểm soát, anh muốn cưới em thì cưới, em cũng muốn cho con của em một tương lai tốt đẹp. Nếu như ở ngoài phạm vi anh có thể kiểm soát, anh muốn buông tay cũng được, em sẽ không trách anh”

Cô không có tư cách chọn lựa, còn hai đứa con và cả bố mẹ chồng đang bị tàn

tật, có người muốn cô, sẵn lòng giúp cô chăm sóc con cái và bố mẹ chồng cũng đã đủ khiến cô cảm thấy vui sướng vô cùng rồi, cô đã không còn yêu cầu gì khác, cũng mặc kệ việc bản thân có thích hay không.

Bởi vì cô biết, vận mệnh của bản thân đã không còn nằm trên tay chính mình nữa.

Chỉ cần có một con đường tràn ngập ánh sáng trước mắt cô, cô sẽ đồng ý đi, mà không chọn tới chọn lui, càng sẽ không đắn đo phía cuối con đường rực sáng này là ánh sáng hay là bóng tối. Cô chỉ hy vọng con của mình có thể được đi học, không thua từ trên vạch xuất phát, bố mẹ chồng của mình có thể nhận được sự chữa trị tốt nhất, không đến mức thương tật cả đời, bố của mình có thể bước ra ánh sáng một lần nữa, không phải ngồi trong ngục giam suốt đời, em trai em dâu của mình có một tương lai tốt đẹp, không cần phải đưa tiền mồ hôi nước mắt cho cô nuôi con, còn bản thân lại không dám sinh con đẻ cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.