Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 958: Chương 958: Giết người rồi! GIẾT NGƯỜI RỒI!" 




"Ai mà ngờ, tên súc sinh này, lại bán bé Lạc cho tội phạm buôn bán nội tạng. Tôi muốn báo cảnh sát, ông ta cũng không cho tôi báo, ông muốn trách thì trách ông ta, đừng trách tôi có được không?"

"Cái gì!"

Mục An Minh và Mục Thiên Lam đều sợ ngây người.

Nhưng rất nhanh, Mục Thiên Lam lập tức phát điên. Cô giơ tay đánh Ngô Tuệ Lan, vừa đánh vừa hét: "Tội phạm đó ở đâu? Nói cho con! Mẹ nói cho con đi!"

Mục An Minh lại cầm dao phay chỉ vào Lão Vương, phẫn hận đến mức toàn thân run rẩy.

"Ông lừa vợ tôi, tôi còn có thể tha thứ dễ dàng, nhưng ông dám bán cháu ngoại của tôi cho tội phạm, cho dù bị bắt chết, tôi cũng phải chém chết ông!"

Dứt lời, ông xông về phía Lão Vương, tức giận đuổi theo ông ta chém một trận.

Ngay sau đó, Lão Vương bị chém một nhát, máu tươi bắn tung toé.

"A!"

Ngô Tuệ Lan sợ hãi la lên.

"Giết người rồi! Giết người rồi!"

Mục Thiên Lam cũng sợ hãi, vội vã chạy tới: "Bố, đừng chém. Hãy để pháp luật trừng trị ông ta, có chém ông ta thì bố cũng phải ngồi tù. Bố, dùng tay, mau dùng tay..."

Mục An Minh là người đàng hoàng, bình thường cái gì cũng có thể ẩn nhẫn.

Nhưng mà, lần này ông ấy điên thật rồi.

Vợ bị lừa không nói, cháu ngoại còn bị bán cho tội phạm, hai cú sốc này khiến toàn bộ sự tàn ác trong lòng ông bộc phát, vừa ra tay thì không dùng được, bất kể Mục Thiên Lam có khuyên nhủ như thế nào cũng đều vô dụng, ông cứ chém!

"Cậu chủ Triệu, mau giúp tôi ngăn cản bổ lại, mau lên!"

Mục Thiên Lam gấp gáp la lên.

Triệu Tử Vinh chạy tới, mặc dù là đang kéo, nhưng không dùng lực.

Bởi vì đây là cơ hội. Nếu như Mục An Minh bị bắt, hai đứa trẻ sẽ không có người nuôi, Mục Thiên Lam cũng không thể tách ra đi làm, tài chính của gia đình bị đứt, cô cũng sẽ đồng ý tái hôn với anh ta.

Khi Mục An Minh mệt mỏi, ném dao xuống đất.

Lão Vương đã không còn nhúc nhích.

Mục Thiên Lam sợ ngây người!

Ngô Tuệ Lan cũng sợ ngây người!

Bé Doanh bị dọa sợ òa lên khóc lớn!

-

-

"Thiên Lam, đừng để ý đến bố, mau đi tìm bé Lạc, mai đi tìm bé Lạc đi!"

Mục An Minh thúc giục.

Mục Thiên Lam muốn sụp đổ, khóc nói: "Cậu chủ Triệu, anh có thể vận dụng quan hệ, giúp em tìm bé Lạc không?"

"Đi đi, rất nhanh cảnh sát sẽ đến, lần theo đầu mối, mau chóng tìm bé Lạc."

Mục Thiên Lam run lẩy bẩy hỏi: "Vậy bố em... anh có thể bảo lãnh được không?"

"Em yên tâm, anh sẽ cố hết sức bảo lãnh bố em"

"Cảm ơn anh! Thật sự cảm ơn cậu chủ Triệu!"

Mục Thiên Lam cảm kích rơi nước mắt.

Ngay sau đó, cảnh sát đã tìm đến nơi này.

Khi ngửi được mùi máu tanh, lại thấy có người bị giết ở dưới đất, cảnh sát lập tức bao vây.

"Đã xảy ra chuyện gì?" Người cảnh sát dẫn đầu nói.

Mục An Minh nói rõ sự thật, sau đó đưa tay ra: "Tôi chấp nhận bị bắt, xin đừng lãng phí thời gian ở nơi này. Mau giúp tôi tìm kiếm cháu ngoại, nó chỉ mới bốn tuổi, chậm trễ thì sẽ mất mạng, van xin mọi người nhanh đi tìm cháu ngoại của tôi!"

Ông cũng sắp quỳ xuống.

Cảnh sát cực kỳ đồng tình với ông, lập tức sắp xếp hai cảnh sát khác, dẫn Mục An Minh đi, Ngô Tuệ Lan cũng bị gọi đi, phối hợp tra án với cảnh sát.

Mục Thiên Lam ôm bé Doanh, ngồi lên xe của Triệu Tử Vinh, đi theo cảnh sát tìm bé Lạc.

"Tiêu Thanh, nếu như anh ở trên trời có linh, hãy phù hộ cho con trai Lạc của chúng ta. Nó rất ngoan, đừng để tội phạm giết người hại chết nó được không? Em van xin anh Tiêu Thanh."

Mục Thiên Lam ở trong xe, khóc đến chết đi sống lại.

Bé Doanh khóc sưng mắt, nhưng vẫn lau nước mắt cho mẹ.

Hơn một tiếng sau.

Ngoại ô Dương Thành, trong một cái xưởng.

Bé Lạc bị đánh thuốc mê, bị cởi sạch sẽ, nằm ngang dưới đèn chân không.

Hai người nam nữ mặc áo khoác dài màu trắng, mang theo bao tay và khẩu trang, bắt đầu khử trùng dao giải phẫu.

"Cuộc mua bán này ít nhất cũng có thể kiếm được sáu tỷ" Người nữ nói.

Người nam nói: "Chín tỷ cũng có thể"

Rất nhanh, đã khử trùng xong. Người đàn ông dùng dao giải phẫu cắt bụng bé Lạc.

Vừa mới cắt ra được một vết rách.

Âm!

Cửa sắt ở bên ngoài truyền tới một âm thanh bị đụng. Âm!

Âm!

Âm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.