Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 907: Chương 907: Nhưng mà cũng vô dụng thôi. 




Mục Thiên Lam quát: “Anh là cái đồ biến thái, cực kì biến thái. Vợ anh chết thì liên quan gì đến cục cưng của tôi, dựa vào cái gì mà bắt con của tôi đi tuẫn táng với người Vợ quỷ quái đã chết của anh hả!”

"Mę kiếp!"

Mục Hải Long vô cùng tức giận, đạp một cước vào bụng Mục Thiên Lam rồi rú lên một tiếng: "Ông đây thích thể, ông đây sẵn lòng, ông đây muốn để con của cô làm con của Sakurako, cô khó chịu cái gì vậy?”

“Còn không biết bản thân trước mặt tôi trông như một con sâu bọ, tôi đây một cước đạp xuống là có thể nghiền chết cô hay sao?”

Mục Thiên Lam ôm chặt bụng, máu từ vết thương do mổ bụng bị toét bắt đầu chảy ra, khuôn mặt cô trở nên méo mó vì đau đớn.

Tất cả mọi người nghiến răng nghiến lợi, hận không thể rút gân lột da Mục Hải Long ra.

“Mục Hải Long”

Thẩm Thị Đông hít sâu một hơi, nói: “Muốn bao nhiêu tiền thì mày mới bằng lòng thả con của Mục Thiên Lam ra. Mày ra giá đi, tao sẽ dùng hết khả năng đáp ứng mày”

"Haha!"

Mục Hải Long khoanh hai tay, vô cùng ngông cuồng mà nói: “Tôi không thiếu tiền, đợi đến lúc cúng đầu thất của Sakurako, bố vợ của tôi sẽ tiến các người lên đường. Khi đó chúng ta có nhiều cách để đoạt lấy tài sản của nhà các người. Bà có nghĩ rằng tôi sẽ vì tiền mà buông tha cho hai đứa nghiệt chủng của Tiểu Thanh chăng?”

“Đừng nghĩ nữa, hai đứa nghiệt chủng này, tôi nhất định phải để bọn nó cùng lên đường với Sakurako”

Nói xong, anh ta sải bước trở về linh đường.

Để lại đám người Mục Thiên Lam khóc thảm bên ngoài linh đường.

Không bao lâu sau.

Quan tài của Sakurako được người khiêng ra ngoài.

“Sakurako, phải lên đường rồi, chồng của em sẽ dọn đường cho em”

Mục Hải Long cầm lấy tiền âm phủ rải xuống, lên tiếng hô hào.

"Oa oa oa..."

Bên trong quan tài phát ra tiếng khóc của trẻ con.

Mục Thiên Lam nhìn thoáng qua chiếc quan tài. Bởi vì nắm quan tài trong suốt nên cô có thể nhìn thấy hai đứa con của mình đang nằm bên cạnh Sakurako, khua chân múa tay mà khóc lớn.

Trông thấy cảnh này, Mục Thiên Lam như phát điên lên, vùng vẫy dữ dội mà gào thét: “Thả con tôi ra! Các người thả con tôi ra đi! Đừng mang tụi nhỏ đi mà! Đừng mà.”

Nhưng mà cũng vô dụng thôi.

Cô vốn không thể thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của samurai, càng không thể ngăn bọn họ khiêng quan tài về phía trước.

“Các người sẽ chết tức tưởi! Nhất định sẽ chết cũng không yên ổn!”

Đám người Thẩm Thị Thu căm hận mà nguyền rủa thậm tệ, có khó nghe bao nhiêu cũng chửi cho khó nghe bấy nhiêu nhưng dù vậy vẫn không có cách nào trút hết nỗi oán hận trong lòng họ.

Đúng lúc này, Thẩm Văn Đại dẫn một đám người xông vào.

Từ cái nhìn đầu tiên!

Ánh mắt của đám người Thẩm Thị Thu sáng bừng lên, lần lượt từng người gào khóc.

“Bố ơi, cứu hai đứa con của Tiểu Thanh!”

“Ông ngoại, cứu con và con của Tiêu Thanh với!”

Lúc này, quan tài chậm rãi tiến lên cũng dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.