Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 966: Chương 966: Ông đừng cử động




"Được!"

Tổng đốc Tự tán thưởng nói: "Không hổ là huyền thoại của quân ta, không hổ là tay lão luyện từng lăn lê bò lết ở Sầm Đô mười mấy năm, kế hoạch tác chiến này quả là hoàn mỹ, cộng thêm việc Long Nghi vừa bị thương, kế hoạch tác chiến này cũng trở nên kín kẽ trót lọt, không chê vào đâu được!"

Tiêu Thanh cười cười: "Vậy Tổng đốc Tự mau chóng hạ lệnh dàn xếp bố trí đi rồi tôi sẽ lập kế hoạch tác chiến cho Ba Tư và Tây Lương sau"

Tiêu Thanh đứng ở đây bày mưu lập kế nơi xa ngoài ngàn dặm.

Mục Thiên Lam ở Dương Thành, một tay ôm bé Lạc vừa xuất viện, một tay ôm bé Doanh, đứng giữa tiếng ríu ra ríu rít của hai đứa bé, vẻ mặt cô tươi cười hạnh phúc rời khỏi bệnh viện để về nhà.

Mục An Minh và Ngô Tuệ Lan còn đang bị giam giữ.

Trong nhà chỉ còn lại cô và hai đứa bé cùng với vợ chồng Tiêu Vĩnh Nhã tàn tật

trên giường.

>

Mục An Phong và Lưu Vũ Hân đang đi làm ở vũ trường, sống trong ký túc xá của vũ trường, ngày thường rất ít khi về nhà nhưng đến lúc phát tiền lương thì sẽ đưa tám mươi phần trăm tiên cho chị gái để chị gái nuôi con và mua thuốc cho bố mẹ chồng

nữa.

Về đến nhà, Mục Thiên Lam ôm con đi vào phòng.

"Hức hức... Bé Lạc, cháu xuất viện rồi, mau tới đây để ông nội xem nào."

Tiêu Vĩnh Nhã khóc lóc nói.

Hôm đó ở trong phòng, biết được bé Lạc bị ôm đi bán, ông ấy và Thẩm Thị Thu đều ngã lăn xuống giường, bò ra ngoài cửa để nhờ hàng xóm gọi điện thoại cho Mục Thiên Lam dò hỏi tình huống, bởi thế còn khóc rất nhiều.

Có thể nói bé Lạc chính là sinh mạng của ông ấy, cũng là người kế tục sinh mạng của Tiêu Thanh, thế nên ông ấy quan tâm bé Lạc nhất.

"Ông nội, ông đừng cử động, mẹ nói lúc bé Lạc bị bắt đi bán, ông nội và bà nội đã té ngã xuống dưới giường, còn ngã bị thương luôn. Bé Lạc nghe vậy thấy đau lòng. lắm" Bé Lạc nói.

Tiêu Vĩnh Nhã cực kỳ muốn ôm đứa cháu quý báu ngoan ngoãn hiểu chuyện này vào trong ngực, chỉ tiếc hai tay đã tàn tật, không ôm đứa cháu quý báu này được nữa, chỉ có thể rơi nước mắt.

Bé Lạc cũng ngoan ngoãn dùng khăn giấy lau nước mắt cho ông nội và bà nội, nói chuyện hồi lâu với hai người họ. Bé Doanh cũng ríu rít nói không ngừng, không khí vô cùng hòa hợp, trong phòng tràn ngập hương vị hạnh phúc.

Thật lâu sau, Mục Thiên Lam mới mở lời một cách có hơi khó khăn: "Bố, mẹ, con... muốn đi bước nữa."

Cô cúi đầu, cảm thấy rất có lỗi với bố mẹ chồng.

Tiêu Vĩnh Nhã và Thẩm Thị Thu cũng im lặng một lúc thật lâu, Tiêu Vĩnh Nhã cổ nặn ra một nụ cười, hỏi: "Con kết hôn với ai? Nhận phẩm thế nào? Có phải là người thật lòng yêu thương con hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.