Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 938: Chương 938: “Tha cho bà ta?”




“Hay là tôi gọi người đánh chết bà ta rồi vứt ra đường thì chú mới vừa lòng đúng không? Nếu thật là như vậy tôi cũng không ngại gọi người đánh chết bà ta rồi vứt ra

đường đâu!”

Nói đến đây thì bà ta hô lớn: “Người đâu!”

Chẳng mấy chốc đã có mấy người đàn ông cao to đi vào.

“Bà Mục có gì phân phó?”

Lý Nam Hương chỉ về phía Ngô Tuệ Lan: “Đánh chết người phụ nữ này rồi vứt ra

đường cho tôi!”

“Đừng!”

Ngô Tuệ Lan cực kỳ sợ hãi, bà ta nhanh chóng nằm bò trên đất rồi vội vàng liếm

sạch rượu trên giày của Lý Nam Hương, sau đó khóc lóc nói: “Chị dâu cả, em liếm sạch giày cho chị rồi, chị đừng cho người đánh chết em được không?”

“Ha ha!” Nhìn dáng vẻ chật vật này của bà ta thì mọi người đều cười to một trận.

“Chị dâu hai, bộ dáng liếm giày cho chị dâu cả của chị lúc nãy thật sự rất giống chó!” Trương Thanh Hoa hài hước cười nói.

Mục Thiên Lam nghiến răng ken két.

Nếu như không vì hai đứa con thì cô thật muốn xông lên liều mạng!

“Được Con khỉ!” Lý Nam Hướng đạp Ngô Tuệ Lan một phát nói to: “Đánh bà ta thành chó chết cho tôi, tôi phải để cho bà ta biết, đối đầu với Lý Nam Hương tôi sẽ không có kết quả tốt!”

“Rõ!”

Mấy người đàn ông cao lớn tiến lên đánh đập Ngô Tuệ Lan ngay lập tức.

“Đừng đánh nữa! Đừng đánh nữa!”

Mục An Minh hét to, sau đó quỳ xuống trước mặt bà cụ Mục: “Mẹ, mẹ bảo chị

dâu cả tha cho Tuệ Lan đi, con xin mẹ!”

“Hừ!”

Bà cụ Mục hừ giọng rồi nói: “Tự đi cầu xin chị dâu cả của anh đi, đừng cầu xin ta!”

Thực ra bà cụ Mục cũng thấy Lý Nam Hương làm hơi quá.

Nhưng bà nào dám nói gì?

Hiện giờ Mục Hải Long lợi hại biết bao, Lý Nam Hương là mẹ ruột của anh ta nên

bây giờ ở nhà họ Mục, địa vị của bà ta đã cao hơn cả bà cụ Mục rồi. Huống chi trước

đó bà cụ còn có ngăn cách với Mục Hải Long, suýt chút nữa bị anh ta đánh chết nên

bà không dám cầu xin thay Ngô Tuệ Lan, cũng không muốn cầu xin cho bà ta.

“Chị dâu cả, tha cho Tuệ Lan đi, chị tha cho Tuệ Lan đi!”

Mục An Minh nghe tiếng kêu thảm thiết của Ngô Tuệ Lan thì khóc lóc khổ sở cầu xin.

“Tha cho bà ta?”

Lý Nam Hương cười lạnh: “Con tiện nhân Ngô Tuệ Lan này dẫn người đến nhà tôi đánh tôi một trận, lúc bà ta cho người ra tay đánh tôi tàn nhẫn như thế thì chú lại

đứng ở một bên, chú có khuyên bà ta đừng đánh tôi nữa không?”

“Không hề, một câu chú cũng không nói, đến lúc tôi đánh bà ta thì lần nào chú

cũng nhảy ra cầu xin cho bà ta”

“Bà ta là vợ của chú, chú đau lòng cho bà ta, tôi là chị dâu cả của chú nhưng chú lại không hề thương xót thay, vậy thì tôi cần gì phải nể mặt chứ?”

Nói đến đây bà ta quát lên: “Đánh! Đánh thật mạnh cho tôi! Đánh đến chết thì thôi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.