Tiêu Thanh quen biết nhiều người như vậy, ai nấy đều rất tài giỏi và kinh khủng, nếu như Thiên Lam sinh con ra, tổ chức một bữa tiệc đầy tháng thì tuyệt đối sẽ có thể nhận được rất nhiều quà, đến lúc đó lại tổ chức thêm một bữa tiệc đầy năm nữa là có thể sẽ kiếm được một khoản kha khá. Sau này vào mỗi dịp sinh nhật hàng năm, cũng có thể kiếm được một khoản nho nhỏ.
Có thể nói, đứa con của Thiên Lam sẽ là cái cây hái ra tiền của bà ta, nhưng bây giờ đã không còn nữa, bà ta có thể không khó chịu hay sao?
"Đủ rồi mẹ!"
Tiêu Thanh bắt lấy bàn tay đang chuẩn bị tát Thẩm Thị Thu của Ngô Tuệ Lan rồi
quát lớn: "Con tin tưởng mẹ con cũng giống như mẹ đã tin tưởng Thiên Lam vậy, bà ấy sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện như thế. Chắc chắn hung thủ là một người khác!"
"Không phải là con bảo mẹ cho con một chút thời gian hay sao? Mẹ nói xem sao mẹ lại không thể giữ được bình tĩnh như vậy?"
"Đổ oan cho mẹ con, làm cho mẹ con phải khó chịu thì mẹ sẽ được thoải mái đúng không?"
Ngô Tuệ Lan buồn bực nói: "Vợ của cậu vẫn nằm trong đó, không biết sống chết thể nào, con của cậu ở trong bụng vợ cậu cũng không biết sống chết ra sao, mẹ cậu là nghi phạm lớn nhất, cậu có thể không nghĩ cho vợ con của cậu thì thôi đi, lại còn ở đây như một thằng bám váy mẹ, ngay cả một chút nghi ngờ đối với mẹ mà cũng không có. Cậu làm như vậy có xứng đáng với vợ cậu và đứa con trong bụng vợ cậu không?"
Tiêu Thanh bị bà ta mắng thì vừa tức giận vừa bất lực.
Vốn dĩ trong lòng Thẩm Thị Thu đã rất khó chịu, sau khi bị Ngô Tuệ Lan mắng chửi thì trong lòng lại càng thêm khó chịu và uất ức, đến nỗi khóc đẫm cả nước mắt.
Tiêu Vĩnh Nhã thương xót bà nên đến an ủi bà một chút.
Ngược lại, Mục An Minh lại tương đối bình tĩnh, ông khuyên bảo Ngô Tuệ Lan: "Bây giờ đang là đầu mùa hoa quả nên dư lượng thuốc trừ sâu còn lưu lại rất trong trái cây rất nhiều, cũng có thể là do bà thông gia chưa rửa những trái cây đó sạch sẽ, chính vì vậy mà Thiên Lam ăn trái cây vào mới dẫn đến đau bụng rồi phải sinh non, cho nên đây chỉ là ngoài sự cố ngoài ý muốn. Bà cũng đừng kích động quá, vô duyên vô cớ đi chỉ trích bà thông gia. Bà xem bà thông gia bị bà chỉ trích nên khóc thành bộ dạng gì rồi?"
"Đúng vậy!"
Ngô Tuệ Lan vỗ mạnh trán một cái, sau đó lại bắt đầu la mắng: "Bà làm mẹ chồng cái kiểu gì vậy, không biết bây giờ nồng độ thuốc trừ sâu còn sót lại trong trái cây vẫn còn rất nhiều hay sao? Hay là bà nghĩ rằng trái cây bây giờ cũng không có thuốc trừ sâu giống ba mươi năm về trước?"
"Suy cho cùng, việc Thiên Lam phải sinh non chính là do người làm mẹ chồng như bà làm việc không đến nơi đến chốn, đến rửa trái cây thôi cũng không rửa sạch mà ra, bà chính là tội nhân, bà trả lại cháu ngoại cho tôi, trả lại cháu ngoại cho tôi!"
Thẩm Thị Thu bật khóc: "Tôi đã rửa rất sạch sẽ rồi, cứ nghĩ là không có gì, không ngờ là vẫn còn có dư lượng thuốc trừ sâu, xin lỗi bà thông gia, mẹ xin lỗi Tiêu Thanh.
Tôi có tội, tôi có tội!"
+
Thẩm Thị Thu đang vô cùng tự trách quỳ trên mặt đất.
Bà đã có thể khẳng định rằng dư lượng thuốc trừ sâu còn sót lại trong trái cây chính là nguyên nhân.
Ngô Tuệ Lan đang định mở miệng mắng nhiếc thì cửa phòng cấp cứu đột nhiên
mở ra, bác sĩ cũng đã đi ra.
"Bác sĩ, thế nào rồi, có giữ được đứa bé hay không?"
Tiêu Thanh và những người khác vội vàng đi tới, khẩn trương hỏi.
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, thở phào nhẹ nhõm nói: "Cũng may mà đưa tới bệnh viện kịp thời, đồng thời cũng kịp thời nói cho chúng tôi biết là do thuốc gây ra, chúng tôi đã đúng bệnh hốt thuốc ngay lập tức. Trải qua quá trình nỗ lực chữa trị, đứa bé tạm thời giữ lại được rồi."
"Tốt quá rồi! Tốt quá rồi!"