Chiến Soái: Bắt Nạt Vợ Tôi? Nằm Mơ Đi!

Chương 917: Chương 917: Tròn sáu tỉ! 




Cô lau nước mắt, định đi ăn xin.

Ding, di động vang lên một tiếng.

Cô mở di động ra xem, nhìn thấy một khoản tiền được chuyển đến, cô lập tức che miệng khóc.

Sáu tỉ!

Tròn sáu tỉ!

Là Lưu Ngọc Huyên chuyển cho cô.

Cô còn tưởng rằng, khi cô gặp khó khăn người bạn thân nhất là Lưu Ngọc Huyên chỉ nói qua loa một câu lấy lệ với cô, cũng không thèm quan tâm đến cô, lại thật không ngờ tới, khi cô nghèo túng nhất Lưu Ngọc Huyền lại chuyển cho cô một số tiền lớn như vậy.

"Ngọc Huyên, thật cảm ơn cậu, số tiền này tớ sẽ không lấy không, tớ nhất định sẽ nhanh chóng kiếm tiền để trả lại cậu”

Mục Thiên Lam khóc rồi gửi tin nhắn.

Lưu Ngọc Huyền trả lời tin nhắn: “Trả cái gì mà trả, số tiền này không phải cho cậu, mà là cho hai cục cưng của tớ, quà của dì Huyên cho hai cục cưng, mỗi bé ba tỷ, đợi cục cưng lớn lên, đối xử tốt với dì Huyên, khen di Huyên xinh đẹp biết chưa?”

Mục Thiên Lam: “Tớ sẽ nói với hai cục cưng, dì Huyên của bọn chúng là đẹp nhất”

Lưu Ngọc Huyên: "Như vậy còn được. Được rồi, cậu dẫn hai cục cưng đến. khách sạn đi, đừng để cục cưng nhiễm lạnh, đợi tớ và bạn trai hưởng tuần trăng mật về, tới lúc đó sẽ đến thăm cậu và cục cưng”

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lưu Ngọc Huyên, Mục Thiên Lam liền nói tin tức tốt này với mọi người.

Làm cho mọi người phấn chấn lại.

Sau đó, một đoàn người đi đến khách sạn.

Ngày hôm sau, bọn họ phải đi thuê một vài căn phòng, nghĩ trước tiên tìm một công việc, sau đó nghĩ cách gây dựng lại sự nghiệp từ hai bàn tay trắng.

Kết quả dưới sự chèn ép của Mục Hải Long, không có công ty nào dám nhận bọn họ, đến chủ nhà cũng bị Mục Hải Long uy hiếp, đuổi bọn họ ra khỏi phòng trọ, bọn họ lại một lần nữa lưu lạc nơi đầu đường, đi thuê khách sạn, khách sạn nhà người ta cũng không dám cho bọn họ ở.

Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể đi về quê.

Mục Thiên Lam mang tiền mà Lưu Ngọc Huyên chuyển cho cô đưa cho nhà họ Phương một phần, nhà họ Thẩm một phần, Nhà họ Mục một phần, bản thân còn lại tầm sáu mươi triệu. Cùng với nhà họ Phương, nhà họ Thẩm, nhà họ Mục mỗi người một đường tách ra. Cô dẫn theo hai đứa trẻ và Ngô Tuệ Lan, Mục An Minh, Tiêu Vĩnh Nhã, Thẩm Thị Thu, Mục An Phong, Lưu Vũ Hân trở về Cố Cảnh.

"Cũng may ở Cố Cảnh vẫn còn một căn hộ khá lớn, trong đó vẫn còn rất nhiều đồ cổ, mang đi bán cũng được mấy tỉ, đến một thành phố cấp hai cấp ba khác mua một biệt thự nhỏ cũng có thể sống những ngày tương đối an nhàn”

Ngô Tuệ Lan vui vẻ nói.

"Vâng." Mục Thiên Lam gật đầu: “Sau khi bán, đưa cho dì nhỏ, ông ngoại, ông nội bọn họ một phần, cũng để cho bọn họ có thể sống thoải mái một chút”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.