Chiến Thần Bất Bại

Chương 551: Chương 551: A Tín




"Thiên Huệ!"

Đường Thiên không chờ nổi vừa thấy ánh sáng hiện lên đã gọi căng yết hầu.

"Thiên ca ca!"

Giọng nói vui tươi như làn nước là âm thanh mỹ lệ nhất trần gian.

Đường Thiên lập tức quên bẵng cả thế giới. Thiên Lộ, chiến tranh, gì gì đó đó, tất cả đều quên bằng sạch. Gã ngây ngốc cười, kể hết mọi chuyện xảy ra trong thời gian vừa qua cho Thiên Huệ.

Binh cách đó không xa nghe Đường Thiên miêu tả mình lợi hại thế nào như thật, làm sao đại sát tứ phương, khoé miệng không khỏi mỉm cười, đúng là một gã đơn thuần.

Một đầu khác của cửa sao, Thiên Huệ chống cằm lung lay đầu, sắc mặt ôn nhu, vẻ mặt sùngbái, không còn nữ chiến thần ác liệt vô địch, chỉ còn thiếu nữ si mê rơi vào võng tình.

Cách đó không xa A Tín và Tiểu Nhiên ngồi dưới đất canh gác, A Tín hừ lạnh một tiếng; "Khí thế đâu! Khí thế của đại nhân đâu! Sao lúc nói chuyện với tên tiểu tử khốn kiếp kia đại nhân chẳng còn chút khí thế nào thế! Thật mất mặt quá đi!"

Tiểu Nhiên liếc hắn một cái: "Ngươi còn nói xấu đại nhân ta sẽ chặt đầu ngươi kéo ra ngoài cho chó ăn!"

"Lại câu này. . ." A Tín lẩm bẩm.

Tiểu Nhiên lườm hắn một cái, A Tín lập tức câm miệng, ả bạo lực này chuyện gì cũng dám làm.

Trước cửa sao đồng thau, Đường Thiên có quá nhiều nghi hoặc.

"Thiên Huệ, trong Lục Phân Nhãn rốt cuộc có gì? Thương Dương Vũ tiền bối nói trong này là toạ độ. Còn nữa, tên khốn kiếp kia rốt cuộc là ai?" Đường Thiên hỏi câu hỏi đặt trong lòng đã lâu.

Thượng Quan Thiên Huệ ừ một tiếng: "Trong Lục Phân Nhãn đánh dấu toạ độ cửa sao đi về phía Thánh Vực. Phụ thân Thiên ca ca là chủ nhân chòm Song Tử."

"Thánh Vực? Đó là nơi nào?" Đường Thiên sửng sốt, tên khốn kiếp kia là chủ nhân chòm Song Tử thì gã không ngạc nhiên. Thương Dương Vũ nói trong Lục Phân Nhãn là một toạ độ, gã đã nghĩ liệu toạ độ này có phải lối vào chòm Song Tử không? Không ngờ lại là một nơi mà gã chưa từng nghe nói.

"Muội cũng không biết nhiều về Thánh Vực. Muội chỉ biết truyền thừa của Mười Hai Cung Hoàng Đạo bắt nguồn từ Thánh Vực. Thánh Vực và Thiên Lộ không tương quan, trước thời viễn cổ, một lần có mười ba Thánh giả vô tình bị cuốn vào một cửa sao, tiến vào Thiên Lộ. Mà lúc đó chòm sao còn chưa thành hình, mười hai Thánh giả trong đó vui mừng khôn xiết, mỗi người tự chọn chỗ tinh lực dày đặc nhất, sắp xếp tinh lực, vận chuyển mười ngôi sao, Mười Hai Cung Hoàng Đạo cổ đại thành hình, từ đó cũng dần hình thành cách cục Mười Hai Cung Hoàng Đạo." Thiên Huệ giải thích.

Đường Thiên há hốc mồm, bị tin tức này làm cho kinh ngạc tới ngây người, Mười Hai Cung Hoàng Đạo lại hình thành như vậy sao.

"Đợi đã, còn một người?" Gã lập tức phản ứng lại.

"Người này thấy sinh linh Thiên Lộ phồn thịnh, tuyệt đối bất đồng với Thánh Vực, bèn tập trung nghiên cứu huyết mạch, sau trở thành Hắc Hồn." Thượng Quan Thiên Huệ giải thích.

Ngay Hắc Hồn cũng vậy. . .

Đường Thiên cảm giác kiến thức của mình như bị lật đổ, ngay Binh vốn ở bên mỉm cười sắc mặt cũng khiếp sợ.

"Qua rất nhiều năm, diện mạo Thiên Lộ đã rực rỡ hẳn lên, phát triển thành truyền thừa chuyên biệt của mình. Còn khoảng 900 năm trước, lại có một Thánh giả Thánh Vực tìm được một cửa sao cực kỳ nhỏ hẹp, bước vào Thiên Lộ. Khác với mười ba Thánh giả kia, vị Thánh giả này có bối cảnh cực sâu, lượng hồn lên tới ngàn tỷ của Thiên Lộ khiến hắn cực kỳ kinh sợ. Hắn muốn nhét Thiên Lộ vào túi, khổ nỗi cửa sao kia cực kỳ nhỏ hẹp, cả ngàn năm mới mở ra một lần, vì vậy hắn thành lập Thánh Điện." Thượng Quan Thiên Huệ giọng nói thâm trầm.

"Thánh. . . Thánh Điện!" Đường Thiên hoàn toàn ngây ngốc, Thánh Điện chẳng phải Võ Hội Quang Minh?

"Thời gian sáng tạo cụ thể của Thánh Điện muội cũng không rõ lắm. Thánh Điện mặc dù không thể mở cửa sao, nhưng vẫn có liên hệ với Thánh Vực. Bọn họ sáng lập Võ Hội Quang Minh, lấy danh nghĩa đối phó với Hắc Hồn, nhanh chóng xâm nhập ngóc ngách các chòm sao. Mười Hai Cung Hoàng Đạo là hậu nhân của 12 thánh giả năm xưa, sau khi điều tra rõ được lai lịch Võ Hội Quang Minh, cảm thấy cực kỳ nguy hiểm, vì lúc này đã cách thời điểm khai mở cửa sao không bao lâu.

Thượng Quan Thiên Huệ miêu tả như nhấc tấm màn che lịch sử lên.

"Bởi vậy đồng minh Hoàng Đạo bắt đầu tìm kiếm cửa sao nơi bọn họ bị cuốn vào. Từ ghi chép của tổ tiên có thể thấy Thánh Vực mênh mông bát ngát, có rất nhiều thế lực, bọn họ muốn tiến vào Thánh Vực, tìm kẻ địch của Thánh Điện, được trợ giúp."

"Sao không giết chết Thánh Điện trước đi?" Đường Thiên không khỏi hỏi.

Thượng Quan Thiên Huệ đáp: "Có hai nguyên nhân. Một là vì cửa sao đã bị đánh dấu, đợi tới thời điểm đại quân Thánh giả của đối phương sẽ tràn vào Thiên Lộ như thuỷ triều, một nguyên nhân khác là sau chín trăm năm phát triển, thế lực ủng hộ sau lưng Thánh Điện đã phát triển lớn mạnh, thực lực đồng minh Hoàng Đạo cũng không cách nào chiếm ưu thế."

Đường Thiên bị câu "đại quân Thánh giả" của Đường Thiên làm cho kinh sợ, gã buồn bực nói: "Sao Thánh Vực có nhiều Thánh giả như vậy?"

Thiên Huệ lắc đầu: "Cụ thể muội không rõ, chỉ biết thế giới Thánh Vực hoàn toàn khác so với chúng ta, Thánh giả tại đó rất phổ biến."

"Sau đó thì sao?" Đường Thiên hoàn toàn bị thu hút.

"Phụ thân Thiên ca ca tìm ra cửa sao kia, thế nhưng trong Hoàng Đạo đồng minh cũng xuất hiện kẻ phản bội, ông bị Thánh Điện đánh lén, bị thương giết ra khỏi vòng vây. Ông không về Hoàng Đạo đồng minh mà đóng cửa chòm Song Tử, trốn ở nơi người khác không biết dưỡng thương, chờ thương thế chuyển biến tốt, ông dẫn theo hồn tướng đi tới Thánh Vực."

"Khốn kiếp!" Đường Thiên đập mạnh xuống đất, gã nghiến răng nghiến lợi, chỉ cảm thấy lửa giận tràn ngập trong lồng ngực

Thánh Điện!

Nhất định phải san bằng Thánh Điện!

Lồng ngực Đường Thiên phập phồng kịch liệt, trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ, gã muốn tới Thánh Vực!

"Thiên Huệ, chúng ta làm sao mới gặp nhau được? CHúng ta cùng tới Thánh Vực!" Đường Thiên trầm giọng nói.

"Thiên ca ca, chúng ta gặp nhau tại Thánh Vực, phía bên muội cũng có cửa sao tới Thánh Vực!" Thượng Quan Thiên Huệ nói ra tin tức chấn động.

"Hả!" Đường Thiên ngây người.

"Vì đoàn trưởng binh đoàn Nam Thập Tự cũng tới từ Thánh Vực, mà hắn là hồn tướng của bác trai! Một trong những sứ mệnh quan trọng nhất của binh đoàn Nam Thập Tự năm xưa là thủ hộ cửa sao kia. Bác trai trên đường tìm kiếm manh mối cửa sao tình cờ gặp hắn. Thẻ đồng Nam Thập Tự trên tay Thiên ca ca là xuất phát từ tay hắn."

Câu nói này của Thượng Quan Thiên Huệ khiến Binh đột nhiên đứng bật dậy, sắc mặt kinh ngạc.

Đoàn trưởng đại nhân. . .

Mà đồng thời, A Tín phía sau Thượng Quan Thiên Huệ cũng đứng bật dậy, sắc mặt kinh ngạc.

"Hóa ra là vậy!" Đường Thiên vuốt đầu, đột nhiên tỉnh ngộ, gã vẫn lấy làm lạ, vì sao thẻ đồng Nam Thập Tự lại trên người mình.

"Vậy tốt quá! Chúng ta có thể gặp nhau ở Thánh Vực!" Đường Thiên ân cần nói: "Thiên Huệ, nếu gặp nguy hiểm, muội đừng cố quá nhé!"

"Thiên ca ca yên tâm đi!" Thượng Quan Thiên Huệ điềm nhiên nói: "Bọn muội tìm được một cửa sao hoàn chỉnh tại Hồng Cốc này, sau này bất luận ở đâu cũng có thể liên lạc."

Tiếu Nhiên phía sau nàng nhướn mày, trận chiến tại Hồng Cốc, đại quân của các nàng tổn thất hơn ba phần mười, đây là trận chiến khốc liệt nhất nàng từng trải qua.

Ánh mắt Tiếu Nhiên hạ xuống vết máu đã kết vảy trên cánh tay phải Thượng Quan Thiên Huệ.

Đại nhân bị thương. . .

Vì một cửa sao đồng thau.

Nàng lắc đầu, nữ nhân rơi vào võng tình đúng là không giảng đạo lý.

"Tiếu Nhiên muốn có người yêu rồi à?" Gương mặt tiến vào tầm mắt nàng là A Tín.

Ầm!

Gương mặt A Tín tiếp xúc hoàn mỹ với đất, hắn bị Tiểu Nhiên quật cho miệng đầy bùn đất.

Đau quá. . .

"Thiên Huệ, thủ hạ ngươi có phải có hồn tướng tên A Tín không? Hình như hắn là chiến hữu của chú già Binh đấy!"

Giọng nói của Đường Thiên vang lên phía sau, A Tín nằm trên mặt đất, chiến hữu. . .

"A Tín, ta là Binh!" Giọng nói run rẩy vang lên từ sau cánh cửa đồng thau.

Giọng nói run rẩy xuyên qua năm tháng, nhuốm vẻ tang thương, nhưng âm thanh quen thuộc đó không hề thay đổi. Những ký ức trắng xám khi xưa đôt nhiên kéo hắn về những năm tháng mãi mãi không quên nổi khi xưa.

A Tín nằm trên mặt đất ngơ ngác nhìn bùn đất, đầu óc trống rỗng.

Tiểu quỷ. . .

Ngữ khí quen thuộc truyền tới từ một đầu cửa sao đồng thau khác, hợp với gương mặt non nớt của tiểu quỷ trong ký ức.

"Ta không chết, A Tín, ngươi lừa ta, ta tìm khắp cả biển Lưu Vong, không có thứ gì!"

"Vì sao ngươi lại muốn hy sinh một mình, mọi người đã nói trước sẽ cùng xung phong, cùng chiến đấu, cùng chết tren chiến trường, các ngươi từng nói sẽ không bỏ lại ta. . ."

"Ta không muôn chạy trốn!"

Sau cánh cửa đồng thau, Binh khóc không thành tiếng.

A Tín nằm trên mặt đất, thân thể run rẩy như cái sàng, hai tay nắm bùn đất, con mắt đẫm nước, nước mắt như nước sông vỡ đê, chảy dài xuống đất, thấm đẫm mặt đất, hắn vẫn hoàn toàn không hay biết.

"Ta tìm thấy Loa Ti rồi, ta sẽ dẫn hắn tới gặp ngươi, không, tới nghe giọng ngươi."

"Loa Ti, Loa Ti, A Tín ở bên kia, hắn ở bên kia, chắc chắn hắn sẽ nghe ra giọng ngươi."

Loa Ti. . .

A Tín nước mắt mơ hồ, như bị sét đánh trúng, hắn ra sức bò về phía cửa sao đồng thau, toàn thân đầy bùn đất, nước mắt chảy không ngừng, bùn đất ước nhẹp dính lên người hắn.

Hắn quên cả việc đứng lên, quên cả mình có thể bay, hán quên cả thế giới này, hắn như trở lại chiến hào đầy lửa chiến tranh, giữa tiếng nổ đinh tai nhức óc, giữa ánh sáng đan xen trên bầu trời, hắn chỉ biết bò về phía trước giữa cả mảng bùn đất.

Binh. . . Loa Ti. . .

Trước mắt mơ hồ hiện lên hai bóng người quen thuộc.

Hắn ra sức bò về phía hai cái bóng đó.

Viền mắt Tiểu Nhiên ửng đỏ, muốn tới giúp hắn, Thiên Huệ che miệng nước mắt mơ hồ giơ tay ngăn cản. Tiểu Nhiên trong lòng cực kỳ hối hận, sao vừa nãy mình lại đánh ngã hắn?

Sau cửa sao van lên tiếng nói lẩm bẩm lặt vặt đứt quãng, nhưng cực kỳ quen thuộc, Loa Ti!

"Cờ lê, cờ lê, đưa ta cờ lê, mau lên mau lên, con mẹ nó, làm mau lên. . ."

"Khớp xương hư hao nghiêm trọng, đưa ta linh kiện khớp xương số ba, tất cả nhanh tay lên, cố gắng lên, đừng để thất bại. . ."

"Ta không đi! Ta không đi! Ta đi ai sửa cho các người..."

"Cái thứ 261, hỏng nhiều quá, đoàn trưởng đừng chết, A Tin đừng chết, nhóc con đừng chết.."

A Tín như bị sét đánh trúng, hắn ngừng lại, ngẩng dầu lên, nước mắt mơ hồ. Nhưng hắn lại như nhìn rõ, nhìn rõ chiến hào cách đó không xa, Loa Ti giữa đống giáp máy hỏng hóc, sắc mặt lo lắng, sửa chữa điên cuồng, miệng lẩm bẩm.

Từng lời vụn vặt của Loa Ti bỗng im bặt, yên tĩnh vài giây, đột nhiên tiếng hô cuồng loạn vang lên sau cánh cửa sao đồng thau.

"Binh đoàn Nam Thập Tự, tiến lên!"

Thân thể A Tín như con tôm cong gập lai, run lên bần bật.

Bàn tay ra sức đập xuống đất, hắn khóc lên thất thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.