Hồng Liên Tán bị xuyên thủng dễ dàng khiến các thánh giả của Thánh Điện bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức có ba người bị Phệ Hồn Diễm bắn trúng. Những người này ngay từ đầu đã khinh thường, bề ngoài của Phệ Hồn Diễm dễ lừa người khác làm cho người nhìn đánh giá thấp lực sát thương của nó.
Tô Dị phản ứng lại nhanh nhất, hắn là người lưu ý tới cảnh tượng đó, Phệ Hồn Diễm thiêu đốt lồng năng lượng làm mặt hắn biến sắc, cao giọng nhắc nhở: “Né tránh hỏa diễm!”
Mấy tên thánh giả đang tính dùng lồng năng lượng chống lại thì giật thót, vội vã xoay người thật nhanh.
Nhưng phương hướng Phệ Hồn Diễm đã được sắp đặt cẩn thận để ra oai phủ đầu đối phương nên Đường Thiên sắp xếp Phệ Hồn Diễm rất chặt chẽ, không cho chúng quá nhiều không gian để né tránh.
Đặc biệt đám Tô Dị lại còn đang tăng tốc.
Chúng đã rơi vào màn mưa lửa, tốc độ của cả đám đã tăng tới mức cực hạn nên khó mà tránh né được. Vù vù, lại có hai người bị Phệ Hồn Diễm bắn trúng.
Thực lực mạnh mẽ của Tô Dị không thể nghi ngờ, cho dù tốc độ cao như thế nhưng hắn vẫn linh hoạt như con cá. Hắn xuyên qua tầng mưa lửa. Mặc dù có 5 người bị Phệ Hồn Diễm bắn trúng nhưng những thánh giả khác đều xông qua được tầng mưa lửa này.
Đám Tô Dị nén giận trong lòng. Từ trước tới giờ bọn chúng toàn tập kích người ta, đã bao giờ chịu thiệt lớn như thế? Sát cơ dàn dụa trên mặt Tô Dị, hắn huýt dài một tiếng, thân hình vươn tới, cả người phóng ra ánh sáng rực sáng chói mắt, giống như chiến thần! Tốc độ đột nhiên tăng lên, xé rách bầu trời, giống như một đạo kiếm quang kinh người hung hãn chém về phía trận địa địch!
Đối phương trước mặt lùi về phía sau như thủy triều.
Lúc này nghĩ rút lui được hay sao? Ngây thơ quá đó!
Tô Dị cười nhạt, bỗng nhiên tầm mắt gã tập trung vào một gã nam tử cầm thuẫn xuyên qua cả một phòng tuyến, ngược với sóng người đang lui về sau. Hắn tiến lên phía trước, đám người rẽ ra hai bên cánh rồi nhanh chóng co lại sau lưng hắn.
Trận hình hình thùy bình thường dùng để xung phong, võ giả ở đầu mũi nhọn là người mạnh nhất. Mũi nhọn phải sắc bén nhất thì trận hình hình trùy mới có thể xuyên thủng phòng tuyến đối phương.
Nhưng đối phương đang phòng thủ!
Tô Dị hiểu ngay ý tưởng của đối phương là đưa chỗ phòng thủ mạnh nhất tới mũi trùy. Như vậy có thể hình thành khu phòng ngự hình cánh quạt, có thể bảo hộ mọi người. Đây là một ý tưởng tốt trên lý thuyết, chỉ cần người đầu tiên có đủ lực phòng ngự thì thế phòng thủ sẽ đủ, hoàn toàn có thể bằng vào sức một người bảo hộ cho cả đám.
Hơn nữa Tô Dị thậm chí nhìn ra được hai cánh nép lại giống như hai thanh đao giấu kỹ, một khi ngăn lại được thì thế xung kích của chúng lập tức sẽ phóng ra!
Nhưng chống lại công kích của ta hả? Phì, không biết các ngươi lấy tự tin ở đâu ra!
Chân lực toàn thân Tô Dị được vận lên, ánh sáng càng thịnh, hắn cũng tu luyện Vi Quang nhưng cảnh giới mạnh hơn Diệp Triêu Ca không biết bao nhiêu lần! Toàn bộ ánh sáng đều ngưng tụ trên người hắn, Vi Quang như châm rực sáng chói mắt. Toàn bộ thân hình hắn được quầng sáng bao phủ, hoàn toàn không nhìn thấy thân hình. Hắn giống như mặt trời chói mắt vô cùng! Vi Quang không phải sở trường về bá đạo nhưng trên tay của Tô Dị lại tỏa ra vẻ bá đạo hung hãn khó tả được bằng lời!
Mặt trời huy hoàng chói chang!
Mặt trời chói chang phá không, quang mang chói lòa gai mắt mơ hồ có quang ảnh ở bên trong, Tô Dị giơ bàn tay lên cao giống như bá vương giơ đao!
Chiến ý của các thánh giả Thánh Điện đều bị thế xung phong bá đạo man rợ không tình lý của Tô Dị kích động. Thanh danh Tô Dị bọn chúng đã biết từ lâu nhưng không ít người lần đầu tiên hợp tác với Tô Dị, lúc này người nhìn thấy tận mắt cảm thấy huyết mạch tự nhiên sôi sùng sục. Sĩ khí bởi mới rồi gặp phải tập kích mưa lửa của đối phương nên xuống thấp bèn lập tức bốc cao.
Những thánh giả đã từng hợp tác với Tô Dị thì trong lòng càng kích động. Mỗi khi xung kích của Tô Dị hung hãn sắc bén như thế xuất hiện trên chiến trường thì tất nhiên là cành khô gỗ mục.
Tô Dị xung phong không phải chỉ một hồn thuật mà là dung hợp giữa phát lực của Vi Quang và tốc độ của Lưu Quang, từ đó sáng tạo ra chiêu thức công kích độc đáo này.
Bản thân Vi Quang không có lực công kích, nhưng nó có thể được coi là một trong các hồn thuật thanh đồng mạnh nhất ở Quang Minh võ hội vì nó có thể thiêu đốt chân lực. Chân lực bị thiêu đốt thì uy lực sẽ tăng lên theo cấp số nhân, cho dù là công kích đơn giản nhất cũng sẽ có uy lực cực kỳ kinh người.
Còn Lưu Quang là hồn thuật di chuyển chủ tu của Tô Dị, nó nhanh như lưu quang, mau lẹ vô song. Tô Dị phát hiện trong lúc tu luyện Lưu Quang có rất nhiều kỹ xảo rất có lợi cho việc tụ tập lực lượng. Lợi dụng lực lượng ẩn dấu trong lúc xung kích cao tốc kết hợp với Vi Quang thì có thể làm cho đao mang tăng vọt về chất.
Phương thức công kích của riêng hắn có một cái tên cực kỳ bá đạo.
Bá Vương Trảm Phong! (Biên: vua chém gió :D)
Thuẫn bạc đối đầu với cú chém hùng hồn bá đạo, ánh sáng bức người nhìn thật yếu đuối. Yếu đuối tới mức không chút nghi ngờ là chỉ cần cột sáng tiếp xúc với thuẫn bạc thì thuẫn bạc sẽ nát vụn như giấy bị xé.
Đám người phía sau Đường Thiên cũng bị xung kích kinh hãi thế tục của Tô Dị chấn nhiếp, sắc mặt biến đổi. Bọn họ chưa bao giờ gặp một chém bá đạo sắc bén tới thế. Bọn họ còn cảm thấy một chém này đủ làm cho đội ngũ của họ một phân thành hai!
Trong lòng Tiểu Nhị nghiêm nghị, nơi khóe mắt thoáng nhìn vẻ kinh sợ của đám Mông Tháp. Nỗi niềm xem thường hóa thành tức giận vô bờ bến. Những bảo vật truyền kỳ cho đám rác rưởi này thì thật là nhục cho truyền kỳ, là bất kính với tổ tiên. Đó là … của ta! Của ta! Của ta!
Đường Thiên cũng bị xung kích của Tô Dị làm cho giật nảy người, tốc độ nhanh quá!
Hắn vừa mới tới trước trận thì người nọ đã vọt tới mặt hắn, tốc độc cực nhanh thậm chí hắn không thấy rõ mà chỉ cảm giác được một luồng khí tức sắc bén bá đạo tới cực điểm, ầm ầm lao tới!
Đường Thiên không kịp suy nghĩ, theo bản năng nắm lấy trọng thuẫn giương lên.
Tô Dị vung tay, cú chém ầm ầm rung động trầm thấp rợn tóc gáy, va rầm lên thuẫn bạc.
Ầm!
Ánh sáng chói mắt đột nhiên nổ tung.
Sóng xung kích cực mạnh như cơn lốc quét ngang qua, thánh giả gần đó như giãy giụa trong cuồng phong bão táp, không giữ vững được thân hình, thần tình hoảng hốt.
Đường Thiên chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh không thể khống chế từ thuẫn bạc cuộn trào truyền tới. Sức mạnh quá lớn suýt làm hắn buông tay. Trong nháy mắt đó hắn phản ứng theo bản năng khom người trầm eo, giơ đầu vai giữ thuẫn lại. Hai cánh tay cầm thuẫn thì lại thành thế ôm lấy, cả người giống như con trâu rừng vận sức toàn thân, cố gắng đỡ lấy thuẫn.
Thanh âm bùng nổ đinh tai nhức óc nổ tung ở thân thuẫn. Màng tai Đường Thiên rung lên ong ong, hắn không nghe thấy bản thân rống giận. Vào thời điểm sinh tử, hắn giãy giụa liều mạng như dã thú sắp chết.
Trọng thuẫn rung lên kịch liệt, Đường Thiên sống chết ôm chặt lấy thuẫn, khuôn mặt vặn vẹo hoàn toàn biến dạng.
Da thịt toàn thân Đường Thiên phồng lên, hai mắt trợn như sắp rách, miệng hò hét rống giận như dã thú: “Ô … ô… ô”
Ánh sáng tan đi.
Mọi người không thể tin nhìn cái đứa ôm thuẫn bạc đang như uống rượu say. Đường Thiên đong đưa chậm chạp.
Sao…. Không thể nào có chuyện đó…
Tô Dị không tin vào mắt mình, lực phá hoại của Bá Vương Trảm Phong mạnh ra sao không ai hiểu rõ hơn hắn. Nếu lấy điểm hồn trị mà xét thì Bá Vương Trảm Phong phải hơn 400 hồn trị! Đến những tiền bối bạch ngân cũng phải khen không dứt miệng chiêu này của hắn, đồng thời cho là dưới tu vi bạch ngân tuyệt không thể nào đỡ nổi chiêu này!
Các chiến tích thực tế cũng chứng minh đánh giá của vị tiền bối bạch ngân, từ lúc Bá Vương Trảm Phong được sáng tạo ra chưa có ai đỡ được.
Đến tận bây giờ!
Nó đã bị người đỡ được!
Tròng mắt Tô Dị nhìn Đường Thiên như nhìn con quái vật, cho dù con quái vật đó đang cử động rất buồn cười.
Đường Thiên bị chấn động thành mơ ngủ rồi, đầu óc trống rỗng, toàn thân sung huyết đỏ như con tôm luộc, người ngợm như kẻ say. Hắn ôm trọng thuẫn ngân hoa văn quay quay nghiêng ngả.
Tất cả diễn ra quá nhanh, nhanh đến hắn chẳng còn thời gian mà nghĩ.
Các thánh giả Thánh Điện đang chuẩn bị thừa cơ đánh lén, chúng đều cho rằng một kích của Tô Dị như thế chẻ tre, làm tan trận hình của đối phương.
Nhiệt huyết của chúng sôi trào theo cú chém sắc bén vô cùng, vọt tới trước trận. Mặt chúng ngơ ra khi thấy đối phương đỡ được rồi!
Chúng nghĩ tới các trường hợp nhưng loại trừ trường hợp đối phương đỡ được nên khi cả đám vọt tới trước trận thì tròn mắt không thể tin nổi.
Ngược lại, đám Mông Tháp bị Bá Vương Trảm Phong của Tô Dị làm cho ngơ ngẩn thì tận mắt thấy Đường Thiên đỡ được một kích kinh khủng tuyệt luân như thế thì lòng tin lại tràn đầy, ai nấy nhiệt huyết cũng sôi trào, cuồng nhiệt trước nay chưa từng thấy.
Đều là khiếp sợ nhưng sĩ khí hai bên lại hoàn toàn đối lập.
Tô Dị ngơ ngác nhìn thuẫn bạc của Đường Thiên, hoa văn trên mặt vô cùng tinh tế, thân thuẫn có màu sáng bạc lòe lòe rất đơn điệu, một cái tên trong truyền thuyết nảy ra trong đầu hắn, con ngươi hắn co rụt lại, toàn thân giật giật.
Ngân Văn Trọng Thuẫn!
Ngăn Văn Trọng Thuẫn trong truyền thuyết!
Cái này, tương truyền hồn thuật từ loại hoàng kim trở xuống không thể phá hủy được!
Đáng chết thật!
Tại sao chúng lại có bảo vật như thế!
Tô Dị bỗng nhiên nhớ tới phi tiêu tam giác vừa rồi chợt lóe rồi biến mất như lưu tinh. Một cái tên trong truyền thuyết khác như chớp nảy nở trong đầu hắn, tâm thần hắn lại run rẩy dữ dội.
Tam Giác Xa Tinh Phiêu!
Hung danh của Tam Giác Xa Tinh Phiêu rất hiển hách!
Hắn nhớ rõ phi tiêu tam giác từ trong tay kẻ địch chẳng chút đáng lưu ý bay ra. Không thể thế được! Hắn lập tức phủ định suy đoán của mình, nếu như có một kiện Ngân Văn Trọng Thuẫn thì hắn thấy còn có thể.
Cả Ngân Văn Trọng Thuẫn và Tam Giác Xa Tinh Phiêu cùng xuất hiện thì hắn cảm thấy khả năng này không thể… đừng giỡn thế chứ!
Hắn lại đảo mắt sang một kẻ địch khác.
Thanh thương trên tay gã kia hình như có chút kỳ quái, thân thương có từng phiến lá khô trùm lên, trông thật xấu xí. Hình dáng có chút giống với Thu Diệp Thương trong truyền thuyết. Tâm thần Tô Dị run lên.
Hồn bảo trên tay gã bên cạnh lại càng kỳ lạ, là một chiếc roi màu xanh, phía đuôi roi có một chùm màu xanh như mái tóc. Hình như đâu đó đã được miêu tả, há, có điểm giống với Hậu Phát Chi Thanh trong truyền thuyết. Tâm thần Tô Dị lại run lên.
Gã bên cạnh nữa, quanh người có cái gì xoay tròn. Con mắt Tô Dị cực kỳ lợi hại, hắn lập tức nhìn kỹ. Đó là một phi luân trong suốt màu lam nên khó mà phát hiện. Không hiểu sao Tô Dị nhớ tới một bảo vật uy danh hiển hách. Thiên Không Luân, tâm thần lại run lên.
Tô Dị vô thức quét qua một vòng. Tâm thần hắn không còn run nữa. Mắt hắn lòi ra.