Chiến Thần Bất Bại

Chương 261: Chương 261: Bàn tay màu xanh lam




Sắc mặt Hạc tái xanh.

Hạc xưa nay tao nhã, cực hiếm khi có vẻ mặt như vậy, ngay cả Lăng Húc không tim không phổi lúc này cũng rất thức thời ngậm miệng lại ôm mũi thương bạc ngồi yên trên Hỏa Liệt Điểu theo dõi mọi chuyện.

Tất cả mọi người đều thức thời ngậm miệng lại.

Nguyên do của việc này đều là bởi Đường Thiên.

“Ha ha, nhìn bơi chó vô địch của ta đây! Viu viu viu!

Đường Thiên lơ lửng giữa không trung làm tư thế bơi chó, miệng kêu gâu gâu. Kỳ dị nhất là gã cứ như đang trong nước, từ từ tiến tới với thế bơi chó kỳ quái đó.

“Nhìn ta giẫm lên không khí đây!”

Đường Thiên mặt hướng về phía sau, bắt chước tư thế bơi đứng, hai chân đạp loạn vào không khí, thân thể đẩy bùi lại phía sau.

“Nhìn ta trồng cây chuối nhảy lò cò! Ta nhảy ta nhảy!”

Đường Thiên lại chúc đầu xuống, tay như gắn lò xo, phốc phốc, bắn nhanh về phía trước.

Đường Thiên bày đủ các trò thi thoảng lại phát ra những tiếng kêu quái dị.

Toàn thân Đường Thiên bao phủ bởi một lớp sương trắng nhàn nhạt, rất ra dáng tiên khí bập bềnh, đây là Hạc Chi Thế. Hạc Chi Thế vô cùng thần kỳ, mọi hành động của Đường Thiên bỗng nhiều thêm vẻ tự nhiên xuất trần.

Trong lòng Hạc đang chấn động tới mức không thể tả bằng lời, Hạc Chi Thế cao cấp hơn Hạc Thân Kình nhiều. Trong lịch sử Hạc Phái chỉ những đệ tử thế hệ đầu mới có người tu luyện thành Hạc Chi Thế. Nếu nói Hạc Thân Kình là võ kỹ cơ bản của Hạc Phái, không lĩnh ngộ ra Hạc Thân Kình thì đại đa số võ kỹ của Hạc Phái đều không thể tu luyện. Còn Hạc Chi Thế lại như vẽ rồng điểm mắt, lĩnh ngộ Hạc Chi Thế, võ kỹ của Hạc Phái sẽ phát huy ra uy lực gấp đôi.

Nếu nói trong lòng Hạc không hâm mộ vậy chắc chắn là giả dối, nhưng hắn là một thiếu niên được dạy bảo từ nhỏ, luôn in sâu trong lòng vẻ bình thản thong dong. Vì vậy Hạc chỉ hâm mộ và vui vẻ cho Đường Thiên, đương nhiên nếu không có một loạt các hành động phía sau của gã.

Nào ngờ Đường Thiên như phát hiện ra món đồ chơi mới lập tức làm loạn.

Vừa phát hiện Hạc Chi Thế có thể giúp thân thể hắn lơ lửng, hắn nhanh chóng mò ra một loạt trò chơi, bơi lội giữa không trung, trồng cây chuối nhảy lò xo... khiến người ta chỉ muốn đâm đầu xuống đất.

Tuyệt học truyền kỳ như Hạc Chi Thế, trong lòng Hạc vô cùng thần thánh. Đường Thiên ngươi lĩnh ngộ Hạc Chi Thế là khó khăn, là may mắn nhường nào, xin hãy quý trọng nó, dung nhập nó vào võ kỹ đi! Tiếng lòng Hạc là vậy, thế nhưng khi tận mắt chứng kiến một loạt hành động không đàng hoàng của Đường Thiên, lôi tuyệt học Hạc Phái ra làm trò chơi, cảm giác thánh vật “bị chà đạp”, sắc mặt hắn còn tốt sao được?

Tên khốn kiếp này!

Một tiếng sau.

Đường Thiên nằm sấp trên một con ngựa như bùn nhão, toàn thân không cách nào động đậy, vừa rồi hoạt động quá mức tiêu hao sạch chân lực của gã, ngay sức đi đường cũng chẳng còn, đành nằm bẹp trên lưng ngựa.

Chứng kiến dáng vẻ chật vật này của Đường Thiên, Hạc âm thầm hả hê, thần sắc khôi phục như thường, bầu không khí đầy áp lực cũng tiêu biến. Hạc quay sang mỉm cười với Hỏa Mã Nhĩ: “Hỏa Mã Nhĩ tiểu thư biết những người này không?”

Đội kỵ sĩ trùng trùng điệp điệp áp giải một đám tù bình, phe địch vừa rồi ngoại trừ Yến Cửu không một ai chạy thoát, đều trở thành tù binh.

“Bẩm báo công tử, bọn họ là người của bộ lạc Thổ Dã.” Hỏa Mã Nhĩ cung kính nói, ba người trước mặt thực lực sâu không lường được, vô cùng cường đại. Cường giả vi tôn là pháp tắc của thế giới này, tại chòm sao Sài Lang, pháp tắc này lại càng bộc lộ rõ ràng.

Huồng hồ ba vị cường giả này còn vừa cứu nàng một mạng.

Đường Thiên đắm chìm trong sự kỳ diệu của Hạc Chi Thế, Hạc Thân trong cơ thể gã biến hóa không ngừng như vật sống. Ngay lúc Hạc Thân đang biến hóa,c hân lực trong cơ thể lưu chuyển không ngừng, những luồng chân lực này từ đủ các phương hướng lao tới, va chạm trong Hạc Thân, mai một, hóa thành từng hạt chân lực nhỏ bé yếu ớt.

Chính điều này khiến bọn Hạc thấy làn sương mù nhàn nhạt lượn lờ quanh người Đường Thiên.

Những làn sương mù này do những hạt bụi chân lực nhỏ bé tạo thành, chúng bám vào cơ thể Đường Thiên, tạo thành một lớp màng mỏng.

Đường Thiên cảm thấy vô cùng mới lạ.

Cảm nhận của gã càng lúc càng sâu sắc, lớp màngc hân lưucj mỏng manh này ẩn chứa rất nhiều điều huyền diệu. Nếu lý giải của gã về Hạc Chi Thế sâu sắc thêm, lớp chân lực mỏng manh này sẽ hóa thành vô hình.

Hơn nữa, càng khiến Đường Thiên ngạc nhiên là chân lực Đường Thiên không cách nào khống chế Hạc Chi Thế nhưng võ hồn lại có thể điều khiển Hạc Chi Thế.

Trong đầu Đường Thiên đột nhiên thông suốt, gã đột nhiên nghĩ tới lúc gặp Ẩn Kiếm Thánh, bọn họ bị kéo vào hồn vực của Phong Ma Kiếm.

Chẳng lẽ Hạc Chi Thế là hồn vực?

Nhưng Đường Thiên lắc đầu, uy lực và biến hóa của Hạc Chi Thế và hồn giới khác biệt như ngày và đêm. Nhưng một số đặc điểm lại khớp với nhau, hơn nữa còn chịu sự khống chế của võ hồn, có thể là giai đoạn sơ cấp của hồn vực.

Suy đoán này Đường Thiên thầm ghi lại trong lòng, sau này chậm rãi xác minh.

Theo thực lực của gã tăng trưởng, những điểm gã có thể nhờ cậy Binh càng lúc càng ít. Gã cần chủ động lĩnh ngộ, nếu mình ngốc, vậy bỏ nhiều thời gian hơn nữa.

Những chuyện khác giao cả cho người thông minh hơn làm.

Tâm tư của Đường Thiên tiếp tục chìm vào võ kỹ, chỗ tốt của Hạc Chi Thế là khiến chân lực gã khôi phục nhanh chóng hơn trước nhiều.

“Hỏa Mã Nhĩ, ngươi tưởng ba gã chưa đủ lông đủ cánh kia có thể bảo vệ cái thôn rách của ngươi ư?” Đại hán dùng lang nha bổng cười lạnh: “Lão đại mới đã thống lĩnh sáu bộ lạc, ngươi tưởng mình bộ lạc Hỏa Lang của ngươi ngăn chặn được sao? Đừng nằm mơ!”

Sắc mặt Hỏa Mã Nhĩ trầm xuống: “Khazar, các ngươi quy phục Tân Lập?”

“Đúng vậy!” Khazar trừng mắt, không hề yếu hế: “Tộc Sa Lang chúng ta đã bao năm không có một sói đầu đàn cường đại nên mới xuống dốc tới mức này. Hỏa Mã Nhĩ, ngươi vốn có tư cách thượng vị, đáng tiếc ngươi không chịu.”

“Yến Cửu cũng do Tân Lập tìm tới ư?” Hỏa Mã Nhĩ sắc mặt âm trầm.

Khazar cười lạnh: “Tân Lập không chỉ mời được Yến Cửu tới! Chỉ khi ngươi chết tộc Sa Lang mới chính thức thống nhất, đến lúc đó sa mạc này sẽ là thiên hạc ủa chúng ta.”

“Tân Lập nói mà ngươi cũng tin ư?” Hỏa Mã Nhĩ lắc đầu: “Khazar, ngươi đã gặp ai xảo trá vô tình hơn hắn chưa? Bộ lạc liên thủ với hắn còn ai sống sót?”

Cái cổ Khazar lập tức đỏ bừng, mắt bừng ánh lửa: “Ta không quan tâm nhiều như vậy, ngươi đương nhiên không cần lo lắng rồi! Nhưng chúng ta thì sao? Tiếp tục như vậy chứng ta cũng chẳng sống qua được mùa đông lần này!”

Hỏa Mã Nhĩ giật mình.

“Hỏa Mã Nhĩ, ngươi không còn cơ hội!” Khazar bình tĩnh lại nói: “ Cường giả Thiên Bảng thì sao? Thế lực sau lưng Tân Lập còn lớn hơn tưởng tượng của ngươi! Hừ, dã tâmc ủa hắn không chỉ là sa mạc này. Hắn muốn tranh giành cùng Ngân Nguyệt, Thiên Câu, Bá Võ!”

“Các ngươi sẽ trở thành pháo hôi.” Hỏa Mã Nhĩ lạnh lùng nói.

“Ha ha ha!” Khazar cười lớn: “Hỏa Mã Nhĩ, ngươi nói hay nhỉ, toàn bộ chòm sao Sài Lang này có ai không phải pháo hôi?”

Hỏa Mã Nhĩ á khẩu không trả lời được.

Khazar nói tiếp: “Cho ngươi hay, tới giờ bộ lạc Hỏa Lang còn chưa bị tiêu diệt chẳng qua vì Tân Lập tự tin sẽ giết được ngươi. Chỉ cần giết ngươi, bộ lạc Hỏa Lang không đánh cũng tự gục, hắn muốn nuốt trọn bộ lạc Hỏa Lang.”

Đột nhiên Đường Thiên ngừng lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía gò núi xa xa: “Có người tới!”

Đúng lúc này, xa xa trên gò núi xuất hiện vài chấm đen nhỏ.

Hỏa Mã Nhĩ thân thể chấn động, không dám tin nổi nhìn Đường Thiên, nơi này cách gò núi ít nhất mười dặm, Đường Thiên lại có thể phát hiện kẻ địch từ khoảng cách xa như vậy.

Đối phương tới cực nhanh.

Ké tới gồm ba người, cầm đầu là một lão già thần sắc hung ác nham hiểm, ánh mắt đỏ ngầu đáng sợ dị thường. Bên tay trái lão là một người mặc giáp, toàn thân bao phủ trong bộ giáp bạc, ngay cả mắt mũi cũng được che chắn chặt chẽ. Bên phải lão lại là một cô gái cầm roi bằng xương, cô gái mặc bộ áo da màu đen, tôn hết những đường nét trên cơ thể, cây roi xương trong tay nàng cũng hết sức kỳ lạ, dường như là cột sống của một loại thẻ hồn tướng nào đó, từng khớp xương đều vô cùng rõ ràng.

“Ai làm Cửu Chi bị thương?” Lão già mắt đỏ trầm giọng nói.

“Là ta!” Đường Thiên cười hì hì đứng dậy: “Ngươi là sư phụ hắn à? Tới đây đánh nhau sao?”

“Muốn chết!” Lão già mắt đỏ hừ lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên biến mất. Xoạt, ánh lam lóe lên trong mắt Đường Thiên rồi biến mất, một trảo ảnh xanh thẫm đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt gã.

Đường Thiên không hề nghĩ ngợi, Liêm Huyết Miêu Nhận lập tức vung lên, một tia lửa chói mắt nghênh tiếp lam trảo.

Keng!

Khí kình ầm ầm bủa ra bốn phương, hai bóng người vừa va chạm đã lập tức tách ra, cùng lui về phía sau ba trượng.

Đường Thiên hung hăng trừng mắt nhìn lão già, thực lực lão già vượt xa Yến Cửu, vừa va chạm gã đã biết sẽ gặp một trận ác chiến. Ánh mắt gã hạ xuống hai tay lão già, hai tay màu xanh như bức tượng băng, óng ánh chói mắt, như ẩn chứa ma lực khiến người ta bất giác chìm vào.

Mạnh thật!

Đồng bọn của lão già lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ Đường Thiên lại ngăn được trảo này của lão.

Lão già híp mắt: “Nghe nói có người vừa sáng tạo ra một loại võ kỹ vô song hoàn toàn mới tên là Hỏa Liêm Quỷ Trảo, không ngờ lại gặp được ở đây. Chẳng trách Cửu Chi bại trong tay ngươi, có chút bản lãnh.”

Hai người bên cạnh lập tức biến sắc, không thể tin nổi nhìn Đường Thiên.

Thằng nhóc lông còn chưa dài này lại sáng tạo ra một loại võ kỹ vô song.

Người ngạc nhiên nhất là Khazar, hắn há hốc mồm, ngơ ngác nhìn Đường Thiên. Hắn biết thân phận lão gài vừa tới, cho nên khi thấy lão xuất hiện trong lòng hắn vô cùng vui mừng, cho rằng tất thắng! Không ngờ hai người giao đấu một chiêu lại ngang tài ngang sức.

“Trảo công của ngươi cũng rất lợi hại...” Ánh mắt Đường Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào đôi tay màu xanh da trời của lão già: “Chắc ngươi cũng sử dụng võ kỹ vô song!”

“Có chút nhãn lực đấy!” Lão già lạnh lùng nói: “Tuổi còn trẻ đã sáng tạo ra Hỏa Liêm Quỷ Trảo, có tiền đồ. Có điều gặp phải ta, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi.”

Lão già vẫy tay nhẹ, hai tay áo như bươm bướm bay ra, lộ ra đôi bàn tay màu xanh lam như được điêu khắc bằng băng.

Hai tay xanh lam giơ lên, một cao một thấp, đặt ngang trước ngực, năm ngón tay như móc câu.

Ầm!

Một khí tức mênh mông nguy hiểm đột nhiên bùng phát từ cơ thể lão già, lưu chuyển quanh người lão.

Như giữa biển rộng khôn cùng, một con cá voi màu xanh da trời to như ngọn núi nhô lên khỏi mặt biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.