“Xông lên! Bọn chúng đã kiệt sức rồi!”
“Giết chúng!”
“Giết giết giết!”
Tiếng hét điên cuồng thô bạo vang khắp con phố, khi đám võ giả nhốn nháo tràn ra phía cuối con đường, người xem xung quanh hoàn toàn ngây ngẩn.
Quyết định điên cuồng!
Ai nấy đều chấn động trước cảnh tượng trước mắt, cũng như bị quyết định của Cố An Hùng và đại truỏng lão làm cho kinh hãi. Đường Thiên và Lăng Húc vừa giết chết anh em họ Hoa, cũng có nghĩa là hai người tiến vào hàng ngũ năm mươi cao thủ đứng đầu sao Fillin. Tình huống như vậy song hai chi này vẫn hung hãn tấn công, chẳng lẽ họ không sợ Đường Thiên Lăng Húc tỉnh dậy sao?
Chỉ cần một trong hai tỉnh dậy, bọn họ chết chắc.
Thế nhưng tất cả mọi người lại không thể không bội phục hai người này, có thể quyết định quả quyết điên cuồng như vậy cũng đủ khiến người ta kính nể rồi.
Đám võ giả ra sức chạy về phía đám Cố Tuyết, mặt đất ầm ầm rung chuyển, theo đó là cả tòa thành Hắc Sơn rung chuyển.
Tốc độ Đại Ngụy cực nhanh, hắn cùng vài cao thủ thực lực xấp xỉ lao thẳng lên đầu, bọn họ như mũi tên đi trước đội ngũ. Tiếng gió rít lên bên tai, song ai nấy vẫn vận chuyển khinh công tới cực hạn, lướt qua mặt tường, đạp qua mái hiên, nhất tề xông tới!
Mỗi bóng người lại như một mũi tên phá không.
Cảm giác sợ sệt trong lòng Đại Ngụy đã không cánh mà bay, sự điên cuồng của đám người cũng lây cả đến hắn. Không sai, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ! Mỗi người xung quanh gầm lên như dã thú, tiếng thét như muốn tử chiến tới phút cuối cùng tạo thành một luồng sóng dữ kinh người.
Hắn tin rằng cơn sóng này có thể xé nát tất cả.
Nhất chiến thành danh thì đã sao? Giết chết huynh đệ họ Hoa thì thế nào? Các ngươi chẳng còn cơ hội gì nữa rồi!
Đột nhiên một bóng người màu đồng xanh xuất hiện trước tầm mắt hắn.
Đó là...
Con ngươi hắn co rụt lại, giáp máy!
Tuy đây là lần đầu tiên hắn được thấy thứ như vậy, thế nhưng chỉ liếc mắt là có thể nhận ra, bộ giáp đầu hổ màu đồng xanh này chính là giáp máy trong truyền thuyết!
Một bộ giáp máy?
Đại Ngụy kinh ngạc, chẳng lẽ trong đám người này vẫn ẩn giấu một võ giả giáp máy? Đại Ngụy am hiểu ám sát, đối với loại võ giả như hắn, các loại máy móc là thiên địch của họ, họ nghiên cứu lĩnh vực này chỉ dưới thợ máy. Bộ giáp máy trước mặt hắn chỉ nhìn cái là nhận ra, phong cách điển hình của binh đoàn Nam Thập Tự.
Đúng! Giống quá!
Đầu hổ uy nghiêm, từng phiến giáp trải rộng, hổ trảo cong cong sắc bén...
Cho dù còn cách rất xa nhưng hắn vẫn phải than thở không thôi. Bất cứ kết cấu hay tạo hình cơ thể, kể cả những hoa văn nhỏ bé đều vô cùng chân thực, hắn đã gặp qua vô số hàng nhái nhưng không cái nào đạt tới trình độ trước mắt.
Có điều, Đại Ngụy không hề kinh hoảng. Trình độ của thợ máy quyết định trình độ của giáp máy, giáp máy lại quyết định trình độ của võ giả giáp máy. Hiện giờ trình độ trung bình của thợ máy không cao, võ giả giáp máy càng là nghề nghiệp ít người để ý tới, trình độ ra sao có thể tưởng tượng được.
“Hồng Quang, tên võ giả giáp máy kia giao cho ngươi! Những người khác yểm hộ!” Đại Ngụy đề khí nói, tuy thực lực đối phương chắc chắn không cao, thế nhưng lúc này thời gian quan trọng hơn tất cả, phải nhanh chóng giải quyết.
“Được!” Một gã cao to lớn tiếng đáp, trên tay hắn là một cái chùy cán dài. Võ giả giáp máy sợ nhất là kẻ địch có lực lượng mạnh, bởi giáp máy thường không được chắc chắn.
Khoảng cách đôi bên không ngừng rút ngắn.
Tên võ giả giáp máy vẫn thờ ơ không chút rung động, chẳng hề nhúc nhích, khiến Đại Ngụy thậm chí nghi ngờ, đây có phải hàng trưng bày không?
Có điều lúc này hắn cũng không hề do dự, lớn tiếng quát: “Mọi người xông lên!”
Vài tân võ giả loạt xoạt bắn lên, tạo thành vài đường vòng cung lao tới tên võ giả giáp máy từ vài hướng khác nhau.
Ánh lạnh đan xen giữa không trung, tiếng hò hét nổi khắp bốn phương như thiên la địa võng, tên võ giả giáp máy không còn chỗ trốn nào!
Đột nhiên, võ giả giáp máy trên mặt đất ngẩng đầu lên.
๑๑۩۞۩๑๑
Binh nhìn những bóng người đang nhào tới, trong lòng không chút sợ hãi, chỉ có rung động.
Đã bao lâu rồi không ra chiến trường?
Hắn đã không nhớ nổi, không biết từ lúc nào, đoàn trưởng cảm thấy năng lực bồi dưỡng tân binh của hắn không tồi bèn điều hắn đi làm giáo quan. Ừm, không đúng, có một lần tổn hại rất nặng, không có binh lực bổ sung, đoàn trưởng cảm thấy cần phải mở một trại tân binh. Sau đó đám khốn kiếp kia không ai đồng ý, lại sau đó, mình trở thành giáo quan của trại huấn luyện tân binh.
Từ khi đó trở đi, hắn chưa từng ra chiến trường.
Đám khốn kiếp kia đềm ra vẻ chính khí lẫm liệt kêu mình cứ an tâm ở hậu phương, chuyện tiền tuyến cứ giao cho bọn họ. Vốn hắn còn hơi lo lắng, đám hỗn đản kia không làm được, nhưng sau đó mới phát hiện họ làm rât tốt, hắn cũng an lòng, yên tâm bồi dưỡng tân binh.
Hắn làm càng ngày càng xuất sắc, tất cả mọi người đều khen ngợi hắn, sau đó trại tân binh lại tăng thêm vài giáo quan, hắn cũng trở thành giáo quan trưởng của trại huấn luyện tân binh.
Có điều, cảm giác chiến trường... hắn chưa từng quên!
Những năm tháng chinh chiến cùng bọn đoàn trưởng, hắn cũng chưa từng quên!
Thật không ngờ, sau bao năm như vậy, mình lại một lần nữa bước vào chiến trường... Ừm, được rồi... thật ra chỉ là chiến trường nho nhỏ, dùng binh khí đấu đá... có điều, tốt xấu gì cũng được coi là chiến đấu...
Đoàn trưởng, nếu các ngươi ở đây, có lẽ... ừm, các ngươi sẽ vì chuyện ai lên trước mà đánh nhau loạn cả lên, ừm, chắc chắn sẽ thế!
Khóe miệng Binh bất giác cong lên thành một nụ cười ấm áp.
Những kẻ địch nhanh chóng tiếp cận, nhưng trong mắt hắn chỉ như làn gió thổi qua.
Đoàn trưởng, ta sẽ chiến đấu thật tốt, không làm mất mặt binh đoàn chúng ta!
Tuy các người đã không thể thấy, tuy lá cờ của binh đoàn không còn tung bay, tuy không còn phòng tuyến, tuy những huy hoàng mà chúng ta cùng nhau sáng lập đã lụi tắt trong dòng sông lịch sử..
Ngay cả cái tên binh đoàn Nam Thập Tự cũng dần dần bị người ta quên lãng, thật đáng tiếc...
Nếu chỉ có ta còn sống...
Vậy hãy để ta tới bảo vệ vinh quang của nó, để ta lau đi bụi bặm ngàn năm phủ trên cái tên này!
Để cho ta lay tỉnh nhận thức của thế giới đối với cái tên này...
Để cho họ kính nể...
Binh đoàn Nam Thập Tự, xung phong!
๑๑۩۞۩๑๑
Con mắt hổ như bừng sáng, trong lòng Đại Ngụy bỗng có cảm giác bất an, thốt lên theo bản năng: “Cẩn thận!”
Hổ Răng Kiếm đột nhiên biến mất.
Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã xuất hiện sau lưng Hồng Quang.
Phốc!
Hổ trảo sắc bén không hề bị cản trở, xuyên qua lồng ngực Hồng Quang, thân hình Hổ Răng Kiếm lại biến mất!
Một đóa hoa máu lúc này mới đột nhiên xuất hiện trước lòng ngực Hồng Quang.
Phốc phốc!
Lại hai đóa hoa máu bùng lên trên hai người khác!
Bóng người đồng thau dùng tốc độ mắt thường không cách nào nắm bắt được, chỉ trong chớp mắt đã cướp đi mạng sống của ba cao thủ, những người khác thậm chí không thấy rõ nổi đồng bọn chết đi như thế nào.
Đùng, Hổ Răng Kiếm nặng nề rơi xuống đất vô cùng nhẹ nhàng, phảng phất như bàn chân có lớp thịt lót dày đặc.
Hổ Răng Kiếm hạ xuống một lúc, ba thi thể mới rơi từ trên trời xuống đất như đống cát, làm dấy lên vô số bụi bặm và máu tươi.
Sắc mặt Đại Ngụy trắng bệch, ba người vừa chết đều là tinh nhuệ của hai chi. Đối phương bị bọn họ vây công song vừa đối mặt đã ung dung hạ sát ba người!
Thật cường đại... Cho dù là binh lính thời binh đoàn Nam Thập Tự cũng tuyệt đối không thể đáng sợ tới vậy!
Từ bao giờ lại xuất hiện võ giả giáp máy cường đại tới vậy?
Người này... Rốt cuộc là ai?
Đáng tiếc, Binh không cho bọn họ thời gian do dự, gần như chỉ trong nháy mắt, bóng dáng Hổ Răng Kiếm lại biến mất.
Trảo! Đấm! Lên gối!
Những đòn tấn công vô cùngd odưn giản, không chút mỹ lệ, song lại mang theo lực sát thương bất phàm. Đại Ngụy tận mắt thấy những võ giả danh tiếng rõ ràng đã ngăn cản nắm đấm của Hổ Răng Kiếm rồi, nhưng nắm đấm màu đồng thau đó vẫn như bẻ gãy củi khổ, đánh gãy tay võ giả này, xuyên thủng cơ thể hắn.
Khuôn mặt Đại Ngụy tái nhợt không còn sắc máu.
Cảnh tượng đó đã không còn là kinh khủng nữa, mà thật sự gọi là tàn khốc.
Hổ Răng Kiếm như cỗ máy giết người không chút tình cảm, không ai ngăn cản được nó, mỗi lần nó ra tay là lại cướp đi một sinh mệnh. Bất luận ngươi né tránh hay đón đỡ, trước mặt Hổ Răng Kiếm đều chỉ là công dã tràng. Hắn không chút xao động gặt hái sinh mệnh, không ai đỡ nổi một đòn của hắn.
Gần như chỉ trong chớp mắt, đám người vừa tấn công chỉ còn lẻ loi mình hắn.
Đại Ngụy chân tay lạnh lẽo, toàn thân run lên lẩy bẩy, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi, không khơi nổi dũng khí phản kích.
Tiếp đến là mình ư...
Rầm rầm rầm!
Vô số tiếng gào thét ầm ĩ vang lên, bóng người như một dòng lũ lướt qua bên hắn phóng về phía Hổ Răng Kiếm lạnh lẽo kia. Nhân số đông đảo, tiếng hô hào đinh tai nhức óc khiến khuôn mặt vốn đang tái nhợt của Đại Ngụy có thêm chút âm u.
Đối phương có lợi hại đến đâu cũng chỉ có một mình!
Một mình, có lợi hại đến đâu cũng không ngăn được nhiều người như vậy...
Chỉ cần xông tới... Vậy thắng chắc!
Đột nhiên, Đại Ngụy ngây ngẩn, trong tầm mắt hắn, Hổ Răng Kiếm không hề trốn tránh, cũng không hề né tránh, mà đón đầu đám người, cánh tay đồng thau giang ra.
Hắn... hắn định làm gì?
Một suy nghĩ hoang đường đột nhiên xuất hiện trong đầu hắn, chẳng lẽ hắn định dùng sức một người ngăn cản tất cả?
Ha ha, không thể nào, tuyệt đối không thể!
Đại Ngụy cảm thấy suy nghĩ của mình thật quá buồn cười, xem ra mình thần hồn nát thần tính rồi.
๑๑۩۞۩๑๑
“A Binh, chỗ này giao cho ngươi!”
“Hả, đoàn trưởng, mình ta?”
“Hết cách rồi, tổn thất quá lớn. Yên tâm, chỗ này ngươi không phải chủ công, ngươi chỉ cần kiên trì hai mươi phút ta sẽ tới. Thế nào? Không được thì để ta đổi người.”
“Ta thử xem...”
“Thử cái rắm, vậy đi, nếu ngươi chết chúng ta sẽ thắp hương cho ngươi!”
“Đoàn trưởng, hương đắt lắm, trong đoàn giờ rất nghèo...”
...
Phòng tuyến thủng trăm ngàn lỗ, bóng người hùng vĩ bất chấp khói lửa, bộ giáp máy bản thân tàn tạ không tả nổi...
Một ký ức dâng trào từ sâu thẳm trong cõi lòng Binh, đó là trận chiến cuối cùng của hắn, sau trận chiến đó hắn đi thành lập trại tân binh.
Thật quá giống...
Binh hơi nhếch môi, eo trầm xuống, thân hình nghiêng tới trước, hai tay giang ra như cánh.
Đã lâu không dùng chiêu này... Không biết có cảm giác lạ không...
Đoàn trưởng, nếu không đúng tiêu chuẩn ngài cũng đừng mắng ta nhé.
Binh mỉm cười, rồi sắc mặt đột nhiên lạnh đi, lao tới.