Các chiến hạm sống sót sau tai nạn nhìn vòng xoáy năng lượng đang tàn
sát bừa bãi, thần sắc mỗi người đều sầu thảm. Sự cố lớn như vậy, mọi
người đều sẽ không may, chờ đợi bọn họ là lửa giận của Câu Thành Văn Đao đại nhân. Câu Thành Văn Đao đại nhân nổi tiếng nghiêm khắc lãnh khốc,
dưới lửa giận của hắn có bao nhiêu người sẽ chết?
Mọi người đều sợ hãi, bọn họ rơi vào tình cảnh khóc không ra nước mắt.
Hạm đội bên ngoài căng chặt bên trong thả lỏng là phương án đã định
trước, vòng xoáy năng lượng đột nhiên di chuyển vị trí, khiến người
người trở tay không kịp. Nhưng mà, chân chính tạo thành tổn thất lớn như thế bởi vì chiến hạm bỏ neo vô cùng dày đặc, tao ngộ tình huống bất ngờ mà gây ra hỗn loạn. Vòng xoáy năng lượng có lực phá hoại kinh người,
nhưng mà tốc độ di động tự nhiên kém xa so với chiến hạm. Nếu như chiến
hạm bỏ neo không dày đặc như vậy thì tuyệt đại đa số chiến hạm có thể
thoải mái thoát khỏi nguy hiểm.
Thế nhưng là, điều này cũng không thể trách được quan quân hạm đội,
chiến thuật tu dưỡng của bọn họ không có bất cứ vấn đề gì. Địa hình điều kiện cực kỳ bất lợi của Thương Châu mới là thủ phạm chân chính. Thương
Châu chỉ là một tiểu châu xa xôi, căn bản không có sẵn điều kiện để bỏ
neo một hạm đội khổng lồ như thế.
Cửa biển nhỏ hẹp dẫn đến tuyệt đại bộ phận chiến hạm đều chỉ có thể bỏ
neo tại hải vực phụ cận cửa biển Thương Châu. Nhưng mà, không gian hải
vực phụ cận cửa biển phi thường hữu hạn. Vòng xoáy năng lượng khổng lồ
chiếm cứ một phương. Mà bên cạnh đó là khu vực mạch nước ngầm cực kỳ
nguy hiểm.[Chương này được dịch ở diễn đàn Bạch Ngọc sách]
Câu Thành Văn Đao vừa đoạt được Thương Châu, liền tiến hành khảo sát địa hình xung quanh, khu vực mạch nước ngầm ở phụ cận cửa biển tự nhiên
cũng được điều tra rõ. Khu vực mạch nước ngầm tồn tại nguy hiểm không
thể nghi ngờ, hạm đội có cường đại cỡ nào nếu không cẩn thận chạy vào
khu vực mạch nước ngầm, căn bản không có cơ hội tồn tại.
Vì tránh xảy ra sự cố, đặc biệt thiết lập một tuyến phao đánh dấu riêng khu vực mạch nước ngầm.
Chiến hạm may mắn còn tồn tại chính đang dựa lưng vào khu vực mạch nước
ngầm, chiến hạm cách tuyến phao gần nhất chỉ có một trăm năm mươi mét.
Cách khu vực mạch nước ngầm phía sau có một trăm năm mươi mét.
Hạc mở mắt, cặp mắt lãnh đạm kia lúc này sắc bén như mũi đao. Bên cạnh
hắn, phập phềnh từng cái bọt/phao ánh sáng, trong mỗi cái bọt ánh sáng
đều có một thân ảnh. Trên mặt mỗi người đều tỏ ra chút uể oải, bọn họ đã ẩn giấu ở trong mạch ngước ngầm(ám lưu) này tròn năm ngày.
Dù cho có bí bảo phòng vệ, náu ở trong ám lưu năm ngày cũng là khảo
nghiệm cực đoan đối với ý chí và thực lực. Ở trong khu ám lưu sinh tồn
năm ngày, mọi người có thể kiên trì nổi hay không, Hạc không nắm chắc.
Nhưng hắn vẫn dứt khoát tiếp nhận nhiệm vụ này, bởi vì hắn hiểu rất rõ
ràng, đây là cơ hội duy nhất làm hạm đội của Câu Thành Văn Đao bị thương nặng.
Nếu như hạm đội của Câu Thành Văn Đao bị tổn hại nghiêm trọng, Câu Thành Văn Đao sẽ đối mặt với tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
Thương Châu không có chỗ nào hiểm có thể thủ, không có hạm đội, Câu Thành Văn Đao tựa như võ sĩ không có áo giáp.
Đây là một trận đánh then chốt.
Năm ngày, bọn họ vẫn duy trì tĩnh lặng, không một ai nói năng một câu.
Nơi đây cách địch nhân thực sự quá gần, hơi có chút động tĩnh, vạn nhất
khiến địch nhân chú ý, toàn bộ kế hoạch liền thất bại hoàn toàn.
Khi bên ngoài ầm ầm vang lên âm thanh bùng nổ, vốn đã có chút chết lặng, con mắt mọi người từ từ khôi phục thần thái, khuôn mặt cứng ngắc trở
nên kích động.
Tỉnh Hào phát động công kích rồi!
Mọi người nhao nhao lay tỉnh đồng bạn bên cạnh, hoạt động thân thể đã có phần cứng ngắc. Vì giảm thiểu tổn hao, trong thời gian năm ngày, bọn
họ cơ hồ không động đậy.
Nhưng mà trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc kích động và phấn khích.
Khi bọn họ quyết định chấp hành cái kế hoạch này, bọn họ đã rõ ràng một
khi thành công, một trận chiến này sẽ trở thành truyền kỳ! Hơn nữa địch
nhân là Quang Minh Châu, Quang Minh Châu có huyết hải thâm cừu với bọn
họ, dùng phương thức truyền kỳ như thế khiến tử địch bị thương nặng,
kích động nhân tâm không gì sánh bằng!
Ngụy Đình Đình cũng vô cùng kích động, nhưng mà nàng đã lão luyện hơn trước đây nhiều, thuần thục rút Thần Kim tiễn ra.
Vì trận chiến đấu này, Nam Minh cơ hồ dốc hết toàn bộ đồ tốt.
Hạc không tuyên bố bất cứ chỉ lệnh gì, toàn bộ chi tiết, trước trận
chiến đều đã thảo luận nhiều lần, mỗi người đều hiểu rõ chuyện mình phải làm.
Nhìn chăm chú thật sâu vào từng khuôn mặt trẻ tuổi trước mặt đang tràn
đầy kích động và phấn khích, Hạc không muốn nói nhiều, hắn rút kiếm ra
khỏi vỏ, làm gương cho binh sĩ phóng tới biên giới khu vực ám lưu. Ở
phía sau hắn, mọi người theo sát.
Rướn người vút lên, tầm mắt mọi người đột nhiên sáng lên.
Chiếu vào tầm mắt, là từng chiếc chiến hạm thể hình khổng lồ, chúng nó
nhìn qua vô cùng hỗn loạn, không theo bất cứ đội hình gì. Xa xa thỉnh
thoảng lóe lên ánh lửa, thân ảnh đáng sợ của vòng xoáy năng lượng trở
thành bối cảnh tốt nhất.
Bọn họ tựa như u linh đột nhiên xuất hiện từ phía sau hạm đội.
Không có ai chú ý tới bọn họ, tất cả các binh sĩ trên chiến hạm đều tập trung chú ý về phía vòng xoáy năng lượng.
Đội của Hạc đã thảo luận cực kỳ tinh tế tỉ mỉ trước trận chiến này, suy
luận các loại tình huống, và nên ứng đối như thế nào. Tình huống trước
mắt, cũng không vượt khỏi dự đoán. Động tác của bọn họ bí ẩn và cẩn
thận, mượn nhờ bóng của chiến hạm, kề sát đáy thuyền lẻn đi.
Mục tiêu công kích hàng đầu của bọn họ là chiến hạm đại hình.
Các thuyền viên trên chiến hạm đại hình kinh hồn chưa định, bọn họ vừa
mới vắt chân lên cổ chạy trốn, phòng hộ tráo chưa mở. Phòng hộ tráo có
ích lợi gì? Nếu bị cuốn vào vòng xoáy năng lượng, phòng hộ tráo cũng
không cứu được bọn họ. Về phần tao ngộ phải tập kích khác, bọn họ chưa
nghĩ tới.
Đội của Hạc hữu kinh vô hiểm lặn xuống đáy chiến hạm đại hình, thân hình khổng lồ của chiến hạm đại hình tạo ra bóng râm sâu dày, là yểm hộ tốt
nhất cho bọn hắn.
Đặt một kiện bí bảo cẩn thận tại đáy thuyền, bọn họ liền vội vàng rời
xa. Dựa theo số liệu Tiểu Nhị đưa ra, bọn họ cần phải cách ba cây số
trước lúc nó nổ tung.
Đây là vũ khí bí mật của bọn họ, bí bảo tạc đạn!
Kế hoạch chiến đấu được định ra, chiến hạm đại hình có chiến lực kinh
người được đặt thành mục tiêu quan trọng hàng đầu, mọi người bỗng nhiên
phát hiện một vấn đề bị bỏ qua, làm thế nào mới có thể phá hủy chiến hạm đại hình?
Thân của chiến hạm đại hình phi thường kiên cố, công kích bình thường
căn bản không đủ để phá hoại. Lúc đó dải hài cốt những chiến hạm kia
kiên cố cỡ nào, không ai có thể hội sâu sắc hơn so với đội của Hạc. Làm
thế nào phá hủy chiến hạm đại hình trở thành vấn đề lớn nhất mà bọn họ
cần phải đối diện.
Giải quyết vấn đề này, là Tiểu Nhị.
Đã bị việc luyện chế làm cho phát điên, bây giờ Tiểu Nhị đã đến sát biên giới tẩu hỏa nhập ma. Mỗi lần Binh đều cảm khái hảo hài tử, sau đó tiếp tục tàn phá bóc lột hắn gấp bội.
Lấy Phệ Hồn diễm làm ngòi nổ, dẫn phát bí bảo tự bạo, đó là bí bảo tạc
đạn. Uy lực của nó cực kỳ kinh người, là vũ khí tốt nhất để đối phó
chiến hạm đại hình. Vì trận chiến này, Nam Minh dốc hết số lượng bí bảo không còn nhiều ra.
Bí bảo bỗng nhiên toát ra một ngọn hỏa diễm yếu ớt, đó là Phệ Hồn diễm,
bí bảo lập tức trở nên sáng ngời, nó bắt đầu điên cuồng hấp thu năng
lượng xung quanh.
Quang mang trên Bí bảo cấp tốc trở nên rực sáng.
Năng lượng dao động kịch liệt như thế lập tức làm thuyền viên trên hạm đội kinh hoàng tỉnh lại.
"Có người đánh lén!"
"Phòng hộ tráo! Mở phòng hộ tráo mau!"
"Tản ra! Tất cả đều tản ra!"
Tiếng thét chói tai và kinh hô vang lên liên tiếp, hạm đội vừa mới bình tĩnh lại, lại lần nữa hỗn loạn.
Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa sổ sáng lên một quang đoàn chói
mắt, quang mang gai mắt khiến trong thiên địa trắng xóa một mầu, chẳng
còn nhìn thấy cái gì. Tiếng nổ vang thật lớn, chấn động khiến lỗ tai mỗi người on gong không còn nghe thấy cái gì. Mọi người đều mộng rồi, đầu
óc trống rỗng.
Không chờ bọn hắn kịp có bất cứ phản ứng gì, dưới thân thuyền đột nhiên
chấn động, bọn họ bất ngờ không kịp phòng bị, cả người bị quẳng lên, nện vào trên tường.
Toàn thân đau nhức, trái lại khiến bọn họ tỉnh táo lại.
Bọn họ điên cuồng bò dậy, quay nhìn phía vụ nổ, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy rõ ràng, mọi người ngây người.
Đó... Đó là tọa hạm của Câu Thành Văn Đao đại nhân!
Tọa hạm của Câu Thành Văn Đao, chiếc chiến hạm xa hoa nhất, kiên cố
nhất, lực công kích cường đại nhất, phòng hộ nghiêm mật nhất kia chỉ còn lại có nửa đoạn hài cốt đen thùi, ngọn lửa phun ra từ trong hài cốt
thật lớn, hừng hực thiêu đốt. Mấy chiếc chiến hạm xung quanh nó bị ảnh
hưởng, cũng bị tổn thương nghiêm trọng.
Không, điều đó không thể nào xảy ra...
Mọi người bị một màn này làm sợ ngây người, chiến hạm đại hình sao lại kém cỏi như thế được?
Ai cũng không ngờ, đây chỉ là bắt đầu.
Quang mang chói mắt đáng sợ lần thứ hai sáng lên, lần này còn mãnh liệt
hơn, thuyền viên kinh nghiệm chiến đấu phong phú, biết rõ tập kích cùng
phát sinh tại mấy nơi. Cái đầu bọn họ ông một cái mà ngây ra rồi, giống
như chịu đựng một trọng quyền, chiến hạm đại hình, cái đại hình chiến
khác!
Từng đoàn quang mang chói mắt từ trong hạm đội phóng ra, tất cả đều là
chiến hạm đại hình, quang mang tuyết trắng bao phủ toàn bộ chiến trường.
Oanh!
Một chiếc chiến hạm đại hình bị quang mang thôn phệ, một đạo sóng xung
kích cầu hình, phút chốc mở rộng ra phía ngoài. Chiến hạm xung quanh nó
bị cái sóng xung kích này đảo qua tựa như làm bằng giấy, thân tàu bị
chấn gãy thành vài đoạn.
Đám Ngụy Đình Đình cũng bị uy lực của bí bảo tạc đạn hù dọa phát sợ.
Mỗi người bọn họ trợn mắt há mồm, mở lớn miệng, cơ hồ không khép được.
Hiện tại cuối cùng bọn họ minh bạch, vì sao mà bọn họ cần phải cách ba
cây số trước lúc nổ tung. Nhìn thấy chiến hạm bị sóng xung kích chấn vỡ, cái này nếu như mình còn dừng tại khu vực kia, vậy hiện tại chỉ còn là
một đống thịt nát.
Nghĩ mà sợ, bọn họ nhanh chóng trở nên hưng phấn.
Hiệu quả của Bí bảo tạc đạn thực sự quá tốt, tốt đến mức vượt qua bọn họ dự liệu, ý nghĩa là hiện tại bọn họ đã hoàn thành kết quả thấp nhất
trong mục tiêu của kế hoạch. Chiến hạm đại hình bị hủy diệt, sức chiến
đấu của hạm đội này giảm mạnh xuống hơn phân nửa.
Hơn nữa, chiến đấu còn chưa kết thúc!
Đám Ngụy Đình Đình phản ứng trước nhất là khởi xướng công kích đối với cỡ trung chiến hạm.
Thần Kim tiễn không có tác dụng gì đối với chiến hạm đại hình, nhưng mà
đối với cỡ trung chiến hạm có thể phá hoại được. Đối phó chiến hạm như
thế nào, đám Ngụy Đình Đình đã làm nhiều quen tay lắm rồi. Hơn nữa hoàn
cảnh hỗn loạn phức tạp như thế, không có gì khác biệt với lúc trước.
Bọn họ như cá gặp nước, phá hoại chiến hạm, thu gặt sinh mệnh.
Bọn họ công kích dị thường mãnh liệt, hoàn toàn không chút bảo lưu thể lực.
Từng đoàn hỏa quang phóng ra, tựa như từng đóa hoa tươi đẹp nở ra bên
trong hạm đội. Chiến đấu tới bất ngờ như thế, tới mãnh liệt như thế, hạm đội Quang Minh Châu chưa chuẩn bị tư tưởng đã tổn thất vô cùng thảm
trọng.
Ngụy Đình Đình bắn ra một Thần Kim tiễn sau cùng, nó vừa rời dây cung
liền hóa thành một vệt ánh sáng, giống như lưu tinh, đập vào một chiếc
chiến hạm cỡ trung.
Một đoàn hỏa quang chói mắt phóng ra từ trong thân chiến hạm.
Chiến hạm ầm ầm từ đứt gãy.
Ngụy Đình Đình cắn chặt môi, tay nàng dùng sức quá độ, đang run nhè nhẹ. Thần sắc nàng đầy vẻ không cam lòng, nếu như cho nàng nhiều thời gian
hơn một chút nữa...
Nhưng mà ở trong ám lưu ẩn giấu năm ngày, thể lực bọn họ tổn hao cực
lớn, thể lực còn lại chỉ đủ bọn họ khởi xướng một lớp công kích cường độ cao.
Tiếng hạc kêu trong trẻo vang vọng chiến trường, cho dù tiếng nổ tung vang trời cũng không thể át được.
Đây là chỉ lệnh triệt thoái!
Ngụy Đình Đình cắn răng một cái, không có chút do dự, vận nốt lực lượng còn lại phóng về phía trước.
Từ trong chiến trường phủ đầy khói thuốc súng cuồn cuộn và hừng hực hỏa
diễm, từng điểm đen phóng đi, bọn họ tựa như chim con về tổ, phóng về
phía vòng xoáy năng lượng.
"Đám người này muốn chết sao?"
Người trên chiến hạm còn lại trợn mắt há mồm nhìn những người này như đang đi tìm cái chết.
Sau đó, một màn khiến bọn họ không tin vào mắt mình.
Vòng xoáy năng lượng lộ ra một cái khe rộng ước chừng một km, địch nhân
thoát ly chiến trường, dồn dập bay vào cái khe. Khi một gã địch nhân sau cùng bay vào cái khe, cái khe khép lại.
Vòng xoáy năng lượng... Hóa ra do địch nhân khống chế...
Vô số người như ở trong mộng chợt tỉnh, hai tay bọn họ ôm đầu, trên mặt hoảng hốt tựa như gặp quỷ.
"Đáng chết! Nó nhắm phía chúng ta!"
Một tiếng thét kinh hãi, lần thứ hai khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.