Chiến Thần Bất Bại

Chương 164: Chương 164: Cô bé thiên tài




Khi đám người Đường Thiên xuất hiện ngoài cửa Cố gia, phát hiện không có tiếng đánh nhau, Đường Thiên không khỏi thở phào một hơi. Đoàn người quen đường mò về hậu viện của mình.

Không có ai!

Đường Thiên lại thở phào, như gã trộm khiêng Địch Hoành Chiến vào phòng, tiếp theo là Lăng Húc.

“A Thiên vẫn chưa về à?”

Ngoài khu nhà bỗng vang lên tiếng của Cố Tuyết, Đường Thiên và Lăng Húc giật mình đưa mắt nhìn nhau. Đường Thiên hạ giọng nói: “Mau giấu hai thứ này đi.”

Thứ này…

Địch Hoành Chiến còn đỡ, vẫn bình chân như vại, con mắt của bé khúc cây lập tức trợn tròn, như muốn phóng hỏa.

Tiếng bước chân từ từ tiếp cận, ánh mắt Đường Thiên quét qua thấy cái tủ ở góc phòng, tinh thần phấn chấn, nhanh chóng mở ra. Vừa khít!

“Ở đây ở đây!” Đường Thiên vội vàng vẫy tay với Lăng Húc.

Địch Hoành Chiến và bé khuc cây bị dựng vào trong. Đường Thiên cảnh cáo: “Tốt nhất các ngươi đừng lộn xộn, nếu dám lộn xộn, hừ!” Đường Thiên để ý thấy con mắt cô bé láo liên không ngừng, hiển nhiên không để lời hăm dọa của gã trong lòng.

Nhóc tù binh không hiểu chuyện này…

Đường Thiên móc từ trong Thủy Bình Võ Quỹ ra một lưỡi dao sắc bén, trên lưỡi dao còn nguyên mùi thịt nướng thơm lừng, bình thường gã vẫn dùng nó để cắt thịt.

Dao cắt thịt thì vẫn là dao, lưỡi dao lạnh lẽo đặt lên cổ cô bé, cảm giác lạnh tới thấu xương khiến thân thể cô bé cứng đờ.

Cô bé tinh nghịch lúc này cũng bị dọa cho phát sợ.

“Ngươi dám làm loạn ta sẽ quơ vài nhát lên mặt của ngươi!” Đường Thiên trừng mắt, hạ giọng đe dọa.

Mãi tới lúc ánh mắt cô bé toát lên vẻ sợ hãi Đường Thiên mới thỏa mãn thu lưỡi dao lại. Ngoài phòng vang lên tiếng bước chân, Đường Thiên nhanh chóng đóng cái tủ lại, tiện tay vứt luôn mặt nạ tinh tinh đi, cùng theo nó là mặt nạ gấu trúc của Lăng Húc.

Quỷ Trảo và Binh cùng trở lại sau cánh cửa ánh sáng.

Két, cánh cửa được đẩy ra.

Cố Tuyết thấy Đường Thiên và Lăng Húc, trong lòng buông lỏng, chợt hai hàng mi nghiêm lại, mặt lạnh băng: “Hai người các ngươi đi lêu lổng ở đâu?”

Lời vừa ra khỏi miệng nàng lập tức cảm thấy mình dùng từ không đúng, sau gáy đỏ bừng.

“Ha ha, ta với Tiểu Húc quyết định thử sức một phen, nhưng nơi này quá nhỏ, chúng ta sợ làm hỏng phòng ốc ở đây nên đi hơi xa một chút, kết quả lạc đường.” Đường Thiên cười ha hả tìm lý do.

Lăng Húc ở bên cạnh, mắt nhìn trừng trừng, không nói một lời.

“Lạc đường?” Cố Tuyết sửng sốt, hơi ngạc nhiên: “Các ngươi đi xa lắm à, lạc đường lận?”

Đường Thiên vò đầu bứt tai, sắc mặt mơ hồ: “Chúng ta cũng không rõ lắm, chẳng hiểu sao lại lạc đường nữa!”

Đường Thiên lại nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đám chấp sự đoàn đến chưa?”

“Đến rồi!” Cố Tuyết trợn mắt nhìn Đường Thiên: “Đến từ hai ngày trước rồi, may là không trông cậy gì vào hai người, tới lúc mấu chốt lại chẳng đáng tin gì cả.”

“Có điều cũng may các ngươi không ở đây, đám người đó thật quá ngang ngược. May là Vu lão tới kịp thời, không xảy ra xung đột gì lớn.” Giọng điệu Cố Tuyết trầm xuống: “Có điều chú Murray bị thương.”

“Hả…!” Đường Thiên kinh hãi, giận dữ hỏi: “Bị thương có nặng không? Là ai?”

“Cần nghỉ ngơi một thời gian.” Cố Tuyết đã hơi hối hận vì kể chuyện này cho Đường Thiên, nàng biết Đường Thiên chắc chắn không từ bỏ ý đồ, sợ gã bị thương. Nàng vội nói: “Không có gì đáng ngại. A Thiên, sắp tới ngươi hạn chế ra ngoài thôi, ta đã bảo bọn chúng ngươi đang bế quan. Chuyện lần này không chỉ đơn giản như vậy, đây là tranh đấu giữa chấp sự đoàn và thế lực bản địa. Chấp sự đoàn mặc dù không kém nhưng thực lực các gia tộc cũng rất mạnh, mâu thuẫn giữa hai bên kéo dài đã lâu lắm rồi, có điều vẫn luôn kiềm chế, lần này coi như hoàn toàn bùng nổ. Giờ chúng ta nên lặng lẽ quan sát biến hóa thôi.”

Sắc mặt Đường Thiên âm trầm.

Cố Tuyết thấy vậy càng lo lắng: “A Thiên, giờ ngươi đừng ra tay, mấy ngày tới sẽ có cao thủ của các tộc tới, thế cục rất phức tạp. A Thiên, xin ngươi đừng làm loạn.”

“Tiểu thư!” Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng quản gia.

Cố Tuyết cả kinh, sắc mặt lập tức khôi phục, lớn tiếng hỏi lại: “Chuyện gì?”

“Vu lão mời người tới thương nghị.” Quản gia vội nói.

“Biết rồi.” Cố Tuyết đáp.

Nàng quay sang nhỏ giọng nói với Đường Thiên: “A Thiên, ngươi đừng làm bậy, mặc dù ngươi rất lợi hại nhưng không đấu lại bọn họ đâu, bọn họ nhiều người!”

Đường Thiên có thể cảm nhận được sự ân cần trong lời nói của Đường Thiên, lòng vô cùng cảm động, thần sắc hòa hoãn lại đáp: “Ừ, ta hiểu rồi.”

Cố Tuyết cũng thoáng an tâm nói: “Ta đi ra xem xem.”

Dặn dò Đường Thiên một lúc nàng mới quay người đi khỏi.

Cố Tuyết vừa đi, lửa giận của Đường Thiên lập tức bùng phát: “Đám khốn kiếp này! Không thể bỏ qua cho chúng được!”

“Không sai!” Lăng Húc cũng đầy căm tức: “Nhân danh chính nghĩa!”

Đường Thiên đột nhiên tỉnh táo lại, lườm Lăng Húc một cái: “Ngươi bị thương có nặng không?”

“Không nặng, nghỉ hai giờ là được.” Lăng Húc hơi kích động: “Định đánh nhau ư? À nhầm! Định bảo vệ chính nghĩa ư?”

“Không sai! Chúng ta bảo vệ chính nghĩa!” Đường Thiên nghiêm nghị, khuôn mặt lộ vẻ hung ác: “Nhiều người thì đã sao? Nhiều người có thể khiến chúng ta nén giận? Chắc chắn có cách. Binh, mau chui ra đây!”

Thân hình Binh hiện lên.

“Ngươi có cách gì không?” Đường Thiên nhìn Binh với vẻ mong chờ: “Ngươi đang là quân sư của chúng ta mà.”

Binh nhún vai, sắc mặt bất đắc dĩ: “Ta chỉ là một giáo quan, đâu có hiểu chuyện âm mưu quỷ kế này.”

Đường Thiên không khỏi thất vọng, thì thào tự nói: “Ngay ngươi cũng không có cách ư? Nếu Thiên Huệ có ở đây thì tốt, chắc chắn nàng sẽ có cách!”

Lăng Húc hừ lạnh một tiếng: “Theo ta tới lúc thì đánh là được. Có câu này ai đó từng nói, mọi chính nghĩa đều phải dùng nắm tay để bảo vệ!”

“Mọi chính nghĩa đều phải dùng nắm tay để bảo vệ…” Đường Thiên nhấm nháp câu nói này.

“Sâu sắc!” Binh khen ngợi, ngạc nhiên nhìn Lăng Húc.

Đột nhiên cái tủ vang lên tiếng lộc cộc.

Lông mày Đường Thiên nhướn lên, nổi giận chạy ra chỗ cái tủ, cô bé ô ô lên liên hồi.

“Kêu cái gì? Chán sống rồi à!” Đường Thiên đằng đằng sát khí, vẻ mặt hung ác.

Cô bé vẫn kêu ô ô không ngừng, Đường Thiên nghi hoặc gỡ tấm khăn che miệng cô bé xuống, hừ lạnh nói: “Tốt nhất ngươi đừng lừa gạt!”

Cô bé thở hổn hển vài hơi, mắt mở to, sắc mặt vô hại nói: “Ta hiểu chuyện âm mưu quỷ kế, ta có thể giúp ngươi!”

Đường Thiên nhìn cô bé từ trên xuống dưới, cười ha hả: “Ngươi mấy tuổi rồi? Biết đếm từ một đến một trăm chưa? Còn đòi âm mưu quỷ kế?”

Cô bé sắc mặt khinh bỉ nhìn Đường Thiên: “Từ một đến một trăm? Ngươi đang dùng trình độ mình để đánh giá ta sao? Xin lỗi đã khiến ngươi thất vọng. Toán ta học ở đại sư Agueda. Thiên văn học ngôn ngữ học là bác học đại sư Riise, tinh thông ba thứ ngôn ngữ, hiểu sơ sáu loại. Hội họa theo học đại sư Ninh Viễn, vũ đạo theo đại sư Công Tôn. Ngoại trừ nó ra ta còn hứng thú với thuật máy móc, nghiên cứu hồn hạch…”

Đường Thiên, Lăng Húc, Binh, ba người nghe vậy hai mắt trợn tròn.

“Ngươi biết đếm từ một đến một trăm không?” Đường Thiên quay sang hỏi Lăng Húc.

Lăng Húc vẻ mặt mịt mờ: “Nó là cái gì? Thương pháp à?”

Đường Thiên thở phào một hơi, vỗ vỗ vai Lăng Húc, rất có cảm giác “chúng ta không đơn độc”.

Cô bé chỉ nhẹ nhàng nói: “Nói thật, tình cảnh các người giờ đang rất nguy hiểm.”

“Dừng lại!” Đường Thiên hì mũi coi thường: “Đừng hòng dọa bọn ta.”

“Chính nghĩa chắc chắn chiến thắng gian tà!” Lăng Húc chính khí lẫm liệt.

Binh mặt không đổi sắc nhích sang một bên, kéo giãn khoảng cách với hai gã khờ.

“Mặc dù vừa rồi ta không nghe được nhiều lắm nhưng vẫn hiểu được đại khái tình hình Cố gia. Chấp sự đoàn có ý đồ với Cố gia, song ta tin rằng các ngươi còn chưa rõ ý đồ thật sự của bọn họ. Tên Vu lão kia hiển nhiên muốn mượn chuyện này xây dựng uy tín của mình. Giờ hai bên lâm vào thế giằng co, Cố gia là dây kích nổ sự kiện lần này. Trong chuyện này có hai điểm nguy hiểm. Thứ nhất, tên Vu lão kia ra mặt thay Cố gia vốn cũng chẳng có hảo tâm gì. Nếu ta là Vu lão ngoại trừ mượn cơ hội xây dựng uy vọng của mình còn có thể thuận thế chiếm đoạt cả Cố gia. Cố gia thế yếu, bốn bề thọ địch, đúng là miếng thịt ngon, sao lại không nuốt? Hơn nữa các ngươi cũng đừng quên, các ngươi là dây kích nổ, là manh mối, nếu hắn muốn khống chế cục diện chắc chắn sẽ nắm chặt Cố gia trong tay, tránh xảy ra chuyện xấu.”

Cô bé cười lạnh, khiến Đường Thiên cũng phải run run, song gã vẫn mạnh miệng: “Còn phải xem chúng ta có đồng ý hay không đã!”

“Các ngươi?” Cô bé vẫn cười lạnh: “Không phải ta không coi trọng các ngươi. Sau lưng Vu lão là thế lực khổng lồ, đó gọi là thế. Ngươi có hiểu câu thế không thể đỡ không? Một khi thế đã thành, các ngươi có cản cũng chẳng nổi. Hắn chỉ cần tùy ý tìm vài người giết các ngươi đi, Cố gia còn ai chống cự? Các ngươi rất lợi hại, nhưng đối phương lạid odong người. Bị kẻ địch thần bí tấn công. Bọn họ rất có thể dùng cớ đó đẩy sang cho chấp sự đoàn, nói chuyện đó rõ ràng do chấp sự đoàn làm! Chê tạo ra một mâu thuẫn mới!”

Tay chân Đường Thiên lạnh run, mặc dù gã không thông minh nhưng cũng hiểu cô bé nói không sai, vẫn cố trấn tĩnh nói: “Vậy nguy hiểm thứ hai là gì?”

Cô bé biết lời vừa rồi đã lay động được Đường Thiên, trong lòng cũng buông lỏng, tỉnh táo nói: “Nguy hiểm thứ hai là các ngươi không biết ý đồ của chấp sự đoàn. Nếu ý đồ hai bên không giống nhau, vậy không có xung đột gì, hai bên chắc chắn sẽ thỏa hiệp. Tới lúc đó Cố gia sẽ trở thành vật hy sinh cho thỏa thuận đó.

Đường Thiên nghẹn họng nhìn nàng, miệng lẩm bẩm: “Cố gia có cái gì đáng để chấp sự đoàn đỏ mắt?”

Cô bé cười lạnh: “Ai mà biết, không khéo là mỹ nữ vừa rồi, nghe giọng ta biết ngay là một đại mỹ nữ rồi!”

Sắc mặt Đường Thiên trầm xuống, hung ác nhìn cô bé: “Không muốn chịu đau thì đừng nói đùa như vậy!”

Cô bé thầm rùng mình sợ hãi, Đường Thiên trước mặt như một con dã thú nguy hiểm.

Cái mặt nạ tinh tinh quá hợp với gã…

Nàng cũng biết điều nói sang chuyện khác: “Ngươi không muốn biết cách đối phó với bọn chúng ư?”

Quả nhiên sự chú ý của Đường Thiên bị thu hút: “Làm sao để đối phó với bọn chúng?”

Cô bé lộ vẻ đắc ý: “Thật ra rất đơn giản, để Cố gia nằm dưới sự che chở của Vu lão, đi ra ngoài ánh sáng, để tất cả mọi người đều thấy. Dưới ánh mặt trời không còn chỗ nào để che dấu lẩn trốn, bất cứ bàn tay nào muốn vươn tới các ngươi đều phải cố kỵ. Giờ Vu lão cũng không thể bỏ đi được.”

Đường Thiên bừng tỉnh hiểu ra, hưng phấn vỗ đầu: “Cách đơn giản như vậy sao ta không nghĩ ra nhỉ.”

Sắc mặt cô bé kiêu ngạo: “Chuyện trẻ con như vậy… ô ô ô…”

Tấm khăn lụa lại chặn miệng, ánh mắt cô bé trợn tròn, phẫn nộ trừng mắt nhìn Đường Thiên.

Đường Thiên mỉm cười vô hại, xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, giả vờ giả vịt nói: “Cô bé thiên tài à, ta đi thử cách của ngươi chút đã, nếu hữu hiệu sẽ trở lại cám ơn sau!”

“Ô ô… Ô ô…”

Tiếng ô ô đầy phẫn nộ của cô bé bị ngăn lại trong vách tủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.