Bi thương bao phủ doanh địa.
Âm thanh của cơ quan khôi lỗi ầm ầm từ xa đến gần, theo kinh nghiệm bọn
họ tổng kết những ngày này, bọn họ nên tránh né, bọn họ nên xây dựng
phòng tuyến, bọn họ hẳn là nên bảo vệ tốt bên sườn phòng bị đối phương
xung kích. Bọn họ đã có thể thong dong đối diện cơn lũ thanh đồng cuồn
cuộn đánh tới.
Tuy nhiên không một ai động đậy, bọn họ tựa như không nghe thấy.
Binh lính tự động vây quanh Mục Chi Hà, có người đang nức nở, có người
đang lau nước mắt, nước mắt giàn giụa lẫn bùn đất chảy khắp mặt mũi. Ánh mắt bọn họ mờ mịt, hồn phách giống như bị rút đi, thất hồn lạc phách,
tựa như cái xác không hồn.
Khi lão Đoàn và lão Đường đến thì hai mặt nhìn nhau.
Bọn họ không gặp bất cứ sự kháng cự gì, thậm chí không một ai nhìn bọn
hắn một cái. Sắc mặt lão Đoàn và lão Đường nghiêm trọng, bọn họ cơ hồ
không thể tin, những binh sĩ như ăn mày đứng trước mắt này lại là binh
đoàn tinh nhuệ đệ nhất, là khối xương cứng kịch chiến cùng bọn họ đến
cùng gây nhiều thương vong.
Chuyện gì xảy ra?
Hai người rất nghiêm túc, không có chút vui mừng. Trong khoảng thời gian này hai người không biết đã tán thưởng sự ngoan cường của Mục Chi Hà
bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu lần tán thưởng sự bền bỉ của đám
binh lính thân ở khốn cảnh này. Ngay từ đầu, bọn họ còn tương đối dễ
dàng đánh bại Binh đoàn Mục Chi Hà, nhưng chẳng mấy chốc, Binh đoàn Mục
Chi Hà trở nên càng ngày càng khó quấn, làm bọn hắn thương vong cũng
càng lúc càng lớn.
Ý chí cứng như sắt thép, kỷ luật sâm nghiêm, ý chí chiến đấu ngoan
cường, kỹ xảo chiến đấu thành thạo, đồng bộ suất trăm phần trăm độc bộ
thiên hạ, không phụ thanh danh thiên hạ đệ nhất binh đoàn.
Mục Chi Hà là một đối thủ đáng để tôn kính, những binh sĩ này là binh sĩ đáng để tôn kính.
Nhìn thấy đối thủ mình tôn kính ầm ầm đổ nhào xuống, hai người không có chút vui sướng thắng lợi.
Đây không phải là thắng lợi mà bọn họ muốn.
Bọn họ cẩn thận xuyên qua đám binh sĩ bi thương, nhìn thấy Mục Chi Hà
nằm trên mặt đất, con mắt đầy vết máu đỏ lòm, thân thể óng ánh tựa như
bạch ngọc thì tự dưng thất kinh. Bọn họ minh bạch vì sao binh sĩ không
chống cự nữa. Mục Chi Hà là linh hồn của binh đoàn này, một khi lão xảy
ra bất trắc binh đoàn này đã không còn là đệ nhất binh đoàn quát tháo
thiên hạ kia nữa.
Lão Đường ngồi xuống, sắc mặt nghiêm trọng kiểm tra Mục Chi Hà.
Song phương giao chiến lâu như vậy, có thể nói thực sự đồng cảm. Mục Chi Hà sở dĩ bị Nam Thập Tự binh đoàn toàn diện áp chế cũng không phải do
trình độ không đủ, một mặt là một mình thâm nhập, bốn mặt toàn là nguy
hiểm, bọn họ không những phải đối phó Nam Thập Tự binh đoàn, còn cần
phòng bị dã nhân bộ lạc. Về phương diện khác là kinh nghiệm, Mục Chi Hà
thống quân mấy chục năm, chưa từng trải qua đại chiến tẩy lễ làm sao so
được với lão Đoàn cả đời trải chiến tranh, lão quái vật được tẩy lễ qua
đại chiến dịch thì làm sao có thể so sánh?
Nhưng Mục Chi Hà ngoan cường mà chống lại các đợt tiến công, đau khổ
chống đỡ, không ngừng phát triển khiến lão Đoàn cũng cảm thụ áp lực cực
lớn.
"Đa tạ." Thanh âm Mục Chi Hà giống như muỗi, thần tình lão trở nên khá
ôn hòa: "Thỉnh không cần lãng phí thời gian trên người ta."
Thân thể Mục Chi Hà thoạt nhìn phi thường quỷ dị, tóc lão tuyết trắng
như ngân, bàn tay nguyên bản phủ đầy vết chai nổi từng quầng sáng trắng. Bạch quang nhàn nhạt xuyên thấu cơ thể, huyết nhục da thịt lão hiện ra
tất cả. Toàn thân thoạt nhìn toàn bạch quang lưu chuyển, tựa như bao phủ trong một tầng hào quang.
Trên mặt lão Đường lộ ra vẻ hoảng sợ, sinh cơ trong cơ thể Mục Chi Hà
không những không suy bại mà trái lại dị thường thịnh vượng, thịnh vượng tựa như hỏa diễm hừng hực thiêu đốt trong đêm đen. Khiến thân thể Mục
Chi Hà kịch liệt chuyển biến xấu chính là lũ sinh cơ vô cùng thịnh vượng này. Nó đang không ngừng thiêu đốt ăn mòn huyết nhục Mục Chi Hà.
Tuy lão Đường kiến thức rộng rãi cũng chưa từng gặp thứ quỷ dị cổ quái như thế.
"Cái này là Thánh Viêm." Mục Chi Hà nhẹ giọng bảo.
Các binh sĩ xung quanh bỗng dưng rối loạn, bọn họ ngẩng đầu, khuôn mặt
khiếp sợ và không thể tin tưởng. Thánh Viêm, đó là thứ bọn họ rất quen
thuộc, hàng ngày bọn họ đều tu luyện. Cảnh tượng đáng sợ như thế có thể
nào là do Thánh Viêm tạo ra? Ở trong lòng bọn họ, Thánh Viêm đem tới lực lượng, dành cho bọn họ dũng khí, có thể trị liệu vết thương của bọn họ, có thể giúp bọn họ trở nên cường tráng, là tiêu chí bọn hắn biểu đạt sự thành kính của mình.
Vì sao lại là Thánh Viêm?
Bỗng nhiên binh lính nghĩ đến phán xử của Thánh Điện, lẽ nào Thánh Điện
cho rằng đại nhân không đủ trung thành sao? Hay là cho rằng đại nhân tác chiến bất lợi mà nghiêm phạt? Binh lính trở nên kích động, bọn họ đi
theo đại nhân, một mình thâm nhập, liều mạng chiến đấu, Thánh Điện vì
sao có thể phán xử đại nhân bất công như thế?
Thánh Viêm? Lão Đường và lão Đoàn liếc nhau, nhìn thấy sự khiếp sợ trong mắt nhau.
Quanh con mắt Mục Chi Hà uốn lượn tiên huyết, nhưng mà lão có thể cảm
thụ được binh lính rối loạn, lão than nhẹ một tiếng: "Hiện giờ Thánh
Châu chỉ e là đã thành địa ngục trần gian. Chúng ta đầu hàng, ta sẽ đem
toàn bộ những gì ta biết nói cho các ngươi. Thỉnh đừng thương tổn binh
sĩ của ta, nhờ cậy vậy!"
Mọi người đều bị lời Mục Chi Hà nói làm chấn động, ngay cả những binh sĩ vốn đang kích động, lúc này cũng giống như bị định thân pháp. Bọn họ có chút không rõ, đại nhân vì sao đột nhiên nói tới Thánh Châu vốn không
liên quan chút nào. Lại nói, Thánh Châu là vị trí của Thánh Điện, binh
đoàn rất nhiều, là nơi phòng bị sâm nghiêm nhất tại Quang Minh Châu, vì
sao có thể là địa ngục nhân gian?
Lão Đường và lão Đoàn đều không rõ.
Thánh Viêm bọn họ biết rõ, Thánh Châu bọn họ cũng biết, nhưng bọn họ không có biện pháp liên hệ hai cái đó với nhau.
"Yên tâm, chúng ta không phải hạng người lạm sát." Lão Đoàn trầm giọng nói.
"Thánh Điện luôn luôn có kế hoạch." Thanh âm Mục Chi Hà có chút bay
bổng, như là gió xen lẫn than thở: "Kế hoạch này là xuất phát từ khi
Thánh Điện nghiên cứu hồn."
Mọi người không tự chủ ngừng thở, bọn họ có một loại dự cảm, lời Mục Chi Hà nói kế tiếp nhất định là một bí mật kinh thiên. Thánh Điện nghiên
cứu hồn thiên hạ đều biết, không phải mỗi bọn họ, ngay cả tiểu hài tử
hơn mười tuổi đều biết rõ, Thánh Điện nghiên cứu hồn có trình độ tối cao tại Thánh Vực.
"Kế hoạch này, dự tính ban đầu là chế tạo Hồn tướng. Kế hoạch không
thuận lợi, nhưng sau khi khắc phục rất nhiều trắc trở, bọn họ đã thành
công. Bọn họ chế tạo ra vị Hồn tướng cường đại đầu tiên, đội trưởng của
Quang Minh kỵ sĩ đoàn, Tô Phỉ."
Trong lòng binh lính hoảng sợ, nguyên lai lời đồn đại đội trưởng Tô Phỉ là thật!
Địa vị Quang Minh kỵ sĩ đoàn cao cả, người chấp chưởng Quang Minh kỵ sĩ
đoàn - đội trưởng Tô Phỉ có địa vị vô cùng cao thượng ở trong lòng mọi
người. Dự cảm trong lòng bọn họ càng thêm cường liệt, một cơ mật liên
quan đến nhiều đại nhân vật như vậy, vì sao có thể là bí mật phổ thông?
"Sau khi Tô Phỉ được chế tạo ra, nàng biểu hiện phi thường xuất sắc.
Năng lực học tập rất cường, phát triển rất nhanh chóng. Tại thời điểm
này, một thành quả trọng yếu khác xuất hiện. Thánh Điện phát hiện, Thánh Viêm có thể bằng một loại phương thức đặc biệt sẽ được Hồn tướng hấp
thu. Phương thức này có thể trong thời gian rất ngắn đề cao thực lực Hồn tướng."
"Kế hoạch hoàn mỹ không sứt mẻ." Mục Chi Hà như nói mê sảng: "Tô Phỉ
trong thời gian rất ngắn, thực lực tăng vọt mấy chục lần, nhảy vọt trở
thành võ giả cường đại nhất Thánh Điện. Nhưng, vấn đề cũng theo đó mà
đến, thực lực Tô Phỉ lên tới trình độ nhất định liền gặp bình cảnh, hấp
thu Thánh Viêm không có hiệu quả gì. Thánh Điện nghiên cứu mới phát
hiện, thực lực Tô Phỉ đã đạt được giá trị giới hạn, muốn đột phá cần hấp thu Thánh Viêm với một con số rất lớn."
Mọi người nghe nhập thần.
Mục Chi Hà cảm thụ được Thánh Viêm chảy trong cơ thể, thản nhiên nói:
"Vì vậy Thánh Điện bắt đầu mở rộng Thánh Viêm. Các ngươi hẳn là còn nhớ
rõ thời gian lúc đó, Thánh Điện bắt đầu chế định một loạt kế hoạch"
Bốn phía rồi đột nhiên an tĩnh lại, những lời này tựa như một đạo thiểm
điện bắn trúng bọn họ, trong lòng bọn họ hiện lên một cái suy đoán khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, sẽ không... Sẽ không là vậy đâu! vì sao Thánh
Điện làm như thế!
Dường như có thể nghe thấy nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ, giọng nói lãnh
khốc vô tình của Mục Chi Hà đánh tan một tia may mắn sau cùng trong lòng mọi người: "Đúng vậy, chính như các ngươi nghĩ."
"Không thể nào như vậy! Thánh Điện sao lại làm như vậy?"
"Cái này cái này cái này là chẳng còn nhân tính..."
"Thánh Điện điên rồi sao?"
Một mảnh yên lặng rồi đột nhiên nổ tung.
Rất nhiều binh sĩ ôm đầu, khuôn mặt vô pháp tin tưởng. Thánh Điện là tín ngưỡng của bọn hắn, ở trong lòng bọn hắn là thần thánh vô cùng. Nếu lời này không phải do Mục Chi Hà, người bọn hắn xưa nay tín phục nhất nói
ra, bọn hắn đã xé đối phương thành mảnh nhỏ.
Một mảnh hỗn loạn, dần dần an tĩnh lại, ánh mắt mọi người lại hướng về
phía Mục Chi Hà. Lúc này, không ai còn cảm giác kích động, toàn thân
lạnh lẽo, băng lãnh thấu xương. Có thể cho bọn hắn đáp án, chỉ có một
người đó chính là đại nhân.
Khuôn mặt đầy vết máu đỏ tươi của đại nhân lúc này lộ ra khí tức thần
thánh quỷ dị, da trên mặt cơ hồ trong suốt, bọn họ thậm chí có thể nhìn
thấy Thánh Viêm bạch sắc chậm rãi chảy dưới da.
Mục Chi Hà bỗng nhiên nhớ tới ngày đầu tiên mình tiến nhập Thánh Điện,
lúc đó mình mới mười hai tuổi, lúc đó đại trưởng lão cũng không phải đại trưởng lão hiện tại. Đó là ngày tràn đầy ánh nắng, đó là một trưởng lão nở nụ cười ấm áp.
Con mắt truyền đến cơn đau đớn kéo lão từ hồi ức trở về hắc ám tàn khốc, Thánh Viêm cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể, ngay cả khí tức thần thánh quen thuộc kia đều thấu đến xương.
"Thánh Điện không phải vì Tô Phỉ."
Mục Chi Hà than thở: "Kiên trì thời gian dài, thêm nữa Thánh Điện Thiên
lộ không ngừng truyền tới nội dung, Thánh Điện nghiên cứu hồn cuối cùng
có đột phá thật lớn. Trong đó một thành quả trọng yếu nhất chính là bọn
họ tìm ra biện pháp khắc phục năng lượng ăn mòn. Cái này có nghĩa, Hồn
tướng có thể có được thọ mệnh lâu cơ hồ là bất tử thân."
Nghe thấy cái này, lão Đoàn đã đại khái đã minh bạch.
Ánh mắt hắn phức tạp, đúng vậy, thọ mệnh của Hồn tướng là dài dằng dặc.
Thế nhưng năm tháng lâu dài a, hàng năm dày vò, nhìn không thấy phần
cuối, cái loại bi thương này có bao nhiêu người có thể lý giải? Nhìn
thân nhân bằng hữu của mình già đi mất đi ngay trước mắt, tĩnh mịch vô
biên và sự cô độc kia đau khổ hơn với bất cứ năng lượng ăn mòn nhiều.
Khi thời gian dài dằng dặc đến ngay cả người rất yêu thương đều quên
mất, ngay cả ký ức tốt đẹp nhất đều bị chôn vùi, ngay cả tín niệm và lý
tưởng đều mục nát tiêu thất, ngươi vẫn cô độc phiêu đãng tại trên thế
giới này, đó là chuyện bi ai đến cỡ nào.
Vĩnh sinh, a...
Hắn vô thanh cười khẽ ở trong lòng, mang theo cay đắng và tịch liêu năm tháng.
"Cải tạo người thành Hồn tướng, đó là một loại vĩnh sinh. Tuy rằng Tô
Phỉ thành công nhưng không có ký ức. Làm thế nào chuyển thành Hồn tướng
lại có thể bảo trì ký ức trở thành vấn đề mới nhất. Vấn đề này không làm khó Thánh Điện, chuyện chẳng mấy chốc mà xong. Nhưng, cái này dù sao
cũng là chuyện vi phạm quy luật tự nhiên, có phong hiểm lớn. Xác xuất
thành công chuyển hóa Hồn tướng rất thấp. Người đầu tiên thử nghiệm là
một người hùng tâm bừng bừng. Hắn quyết tâm hiến sinh mệnh lâu dài cho
Thánh Điện. Hắn tin tưởng vững chắc chỉ cần hắn có đủ thời gian, hắn có
thể trùng kiến một Thánh Điện hoàn toàn mới, một Thánh Điện sạch sẽ
không có bất cứ tì vết gì. Vì lý tưởng này, hắn nguyện ý gánh chịu
phong hiểm, dù trả giá bằng sinh mệnh cũng không tiếc. Vô luận là chính
hắn, hay là của người khác."
"Hắn chính là đại trưởng lão."
Một mảnh tĩnh mịch.