“Ngươi chắc thứ này hữu dụng chứ?” Gương mặt phẳng lỳ của Binh đầy hoài nghi.
“Đương nhiên!” Đường Thiên trong lòng cũng lo lắng nhưng ngoài miệng vẫn cố cãi cứng: “Biết Cổ Sài tộc không? Đây là chủng tộc chiến đấu lợi hại lắm đó, tuy huyết mạch trong cơ thể bọn họ khá hỗn tạp nhưng huyết mạch Sài Tộc vẫn chiếm đa số.”
Thuốc thức tỉnh này là gã bảo lão Phí chế tác suốt đêm, mỗi loại tài liệu đều được mua tại thành Vĩnh yên với giá cao.
Tổng cộng hai trăm phần, tất cả đều để dùng cho “binh đoàn pháo hôi”.
“Cổ Sài Tộc? Chưa từng nghe nói, trước giờ chúng ta không có liên hệ gì với tôm tép cả.” Sắc mặt ngạo mạn của Binh khiến Đường Thiên chỉ muốn giẫm lên mặt hắn.
Binh hoàn toàn không biết minh vừa đi một vòng qua chân Đường Thiên, nhếch miệng: “Ngươi lại đặt hy vọng lên đám pháo hôi đó, thật khiến ta ngạc nhiên.”
Đường Thiên lườm lại: “Vậy ngươi biến ra vài cao thủ cho ta cũng được.”
“Không.” Binh lắc đầu: “Ta cho rằng kế hoạch của ngươi rất được, ngay cả ta cũng không đoán được đương nhiên người khác cũng không đoán được. Điểm đáng nghi ngờ duy nhất là bọn chúng liệu có đủ đảm đương trách nhiệm này không?”
“Cho nên...” Đường Thiên đương đương đắc ý: “Ngươi tới suất lĩnh binh đoàn này đi.”
Gã càng nghĩ càng đắc ý, người khác khi nói tới binh đoàn này chỉ kinh ngạc về sự xuất hiện của nó chứ không kinh ngạc về thực lực. Bọn họ cho rằng Đường Nhất là chỉ huy của binh đoàn này mà tuyệt đối không ngờ được chỉ huy của nó là Binh cường đại hơn.
Binh cũng ngây ngẩn.
Đường Thiên giải thích: “Với thực lực của ngươi, nếu một mình chiến đấu có thể đối phó với một người. Nhưng bọn chúng đông hơn chúng ta nhiều, hơn nữa lại không phải như kẻ Đường Nhất làm thịt lần trước. Lần này ta liên hệ vơi sbọn họ có thể cảm giác được bọn họ đã có phần kiêng kỵ với binh đoàn của chúngt a, nhưng đa phần vẫn khinh thường.”
“Khinh thường?” Binh nhướn mày, tuy luôn miệng nói là “pháo hôi”nhưng dẫu sao binh đoàn này vẫn do hắn tự tay kiến thiết, nghe tới bị người khác coi thường trong lòng đương nhiên khó chịu.
“Đúng vậy, người ta là đại nhân đâu phải đám nhà quê chúng ta, sợ gì mấy cái binh đoàn.” Đường Thiên nhìn Binh nói: “Hơn nữa ngay ngươi cũng nói bọn họ là pháp hôi.”
Cái mặt phẳng lỳ của Binh lại trầm xuống: “Ta nói được thì bọn chúng nói được sao?”
“Này này này, ngươi đừng lườm ta, có phải ta nói đâu.” Đường Thiên thản nhiên đáp: “Giờ ta đang cho ngươi một cơ hội sửa chữa đó.”
“Không cần dùng thủ đoạn khích tướng ngây thơ như vậy.” Binh lạnh lùng nhìn Đường Thiên.
“Đúng vậy, ta khích tướng đấy.” Đường Thiên rất lưu manh thản nhiên thừa nhận: “Có điều tức cơn tức này có phải do ta gây ra đâu, do người tự gây ra đấy chứ. Dẫu sao cũng không phải ta bị cười nhạo. Chà chà, đường đường giáo quan trưởng của binh đoàn Nam Thập Tự mà lại xuống dốc tới mức này, ông chú, ngươi nuốt nổi à?”
Sắc mặt Binh đen như đáy nồi.
Cả nửa ngày sau hắn mới bật thốt lên: “Cái thứ thuốc chó chết của ngươi tốt nhất nên hữu dụng!”
Dứt lời hắn trực tiếp quay đầu bỏ đi.
Đường Thiên thấy bóng lưng Binh đằng đằng sát khí bỗng hô theo: “Này, chú già, cố lên nhé!”
Bước chân Binh ngừng lại, không buồn quay đầu bỏ lại một câu: “Ngươi tự lo lấy đi.”
Ông chú Binh nói không sai, mình nên tự lo lấy.
Thuốc thức tỉnh chỉ là một thủ đoạn phụ trợ, Đường Thiên cảm thấy gần đây bị đánh giá thấp nhất chính là binh đoàn. Đường Nhất suất lĩnh một đám ô hợp còn có thể khiến hai cường giả Thiên Bảng một chết một bị thương. Đường Thiên itn rằng trên tay Binh bọn họ sẽ còn có thêm biểu hiện càng thêm kinh người.
Vứt binh đoàn lại cho ông chú Binh, Đường Thiên cũng thoải mái hơn nhiều.
Hạc và Lăng Húc đang bế quan, Đường Thiên cũng bắt đầu bế quan, gã cần hai ngày này để giúp mình đạt trạng thái tốt nhất, nghênh đón chiến dịch gian nan sắp tới.
Đường Thiên tĩnh tâm mong đợi.
Sắc mặt Binh không chút biểu tình nhìn đám pháo hôi trước mắt.
Đúng là pháo hôi, nhưng bọn họ cũng đã phối hợp ăn ý hơn nhiều.
“Bọn họ rất chịu khó huấn luyện.” Đường Nhất nói.
Sau một đoa kinh thế hai tục của Đường Nhất, hai cường giả Thiên Bảng một chết một bị thương, chiến quả kinh người đó không chỉ khiến bọn họ càng thêm sùng bái Đường Nhất mà còn khiến bọn họ hiểu được binh đoàn mà bọn họ đang tham gia huấn luyện cường đại tới mức nào! Không cần Đường Nhất thúc giục, tất cả mọi người ra sức huấn luyện.
Những đứa con của sa mạc vốn tính tình kiên nhẫn vượt xa người thường.
Chỉ tiếc thời gian quá ngắn.
Đây là tiếc nuối của Đường Nhất, hắn biết không nhiều, nhưng những người Sài Lang kiên nhẫn chịu khổ này trong mắt hắn đúng là binh sĩ tuyệt hảo.
“Thuốc thức tỉnh ra sao?” Binh hỏi.
“Tác dụng rõ ràng, có lợi có hại.” Đường Nhất do dự một chút rồi nói: “Nếu là tổ nhỏ ba người, phối hợp sẽ cực kỳ ăn ý. Bọn họ có thể cảm ứng lẫn nhau, hẳn là huyết mạch Sài Tộc cổ đại thức tỉnh. Thứ huyết mạch này cực kỳ thích hợp với binh đoàn, nếu cho bọn họ ba năm, binh đoàn này chắc chắn sẽ cực kỳ cường đại. Nhưng nếu nhiều người, thứ cảm ứng này sẽ trở nên hỗn loạn. Bọn họ vẫn không cách nào thích ứng, thời gian này lực chiến đấu của bọn họ ngược lại sẽ hạ thấp.”
“Ba người à.” Binh suy ngẫm.
“Thưa vâng, thuộc hạ đã thử nghiệm, quá ba người bọn họ sẽ bị hỗn loạn.” Thái độ Đường Nhất rất nghiêm cẩn.
“Ta hiểu rồi.” Binh gật đầu.
Hắn chăm chú quan sát binh đoàn trước mặt, trầm mặc không nói.
Quả nhiên là pháo hôi.
“Đường Nhất!” Binh chợt nói.
Đường Nhất: “Vâng thưa đại nhân!”
“Ngươi đảm nhiệm phó tướng, chỉ huy năm mươi người.”
“Rõ!” Ánh mắt lạnh nhạt của Đường Nhất hiện vẻ kích động. Có thể làm phó tướng của đại nhân là vinh hạnh cỡ nào! Cho dù hắn thân là hoàng kim thượng sĩ cũng chưa từng dám mơ tới.
“Ngay ngày này luyện chiến thuật tản.”
“Chiến thuận tản?” Đường Nhất hơi ngạc nhiên, đây là một chiến thuật khá đơn giản, dùng khá nhiều chiến thuật cơ bản. Một lúc sau hắn mới hiểu ra, tinh thần phấn chấn: “Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.”
Binh cười cổ vũ Đường Nhất: “Mau đi đi!”
Cho dù là pháo hôi nhưng do mình xây dựng cũng không phải pháo hôi bình thường.
Đồ Môn Lục Vệ tiến vào chòm Sài Lang cũng không hề lộ dấu tích, bọn họ không muốn kẻ địch chú ý. Nhưng bọn họ vẫn phỏng đoán sai tình thế, trận chiến của Hạc và Lăng Húc quá chấn động, vô số ánh mắt dõi tới chòm Sài Lang.
Đồ Môn Lục Vệ vừa tới chòm Sài Lang, tin tức đã nhanh chóng loan ra.
Thân phận Đồ Môn Lục Vệ nhanh chóng bị tiết lộ, cả chòm Sài Lang xôn xao, ngay sau đó lại cùng im bặt. Vốn những thế lực bản địa còn rục rịch vì tam đại cự đầu cùng gục ngã giờ lập tức thu liễm tất cả động tác, không ai dám hành động khinh xuất.
Đại chiến sắp tới, chòm Sài Lang sẽ tĩnh lặng hiếm thấy.
Khi Đồ Môn Lục Vệ bước chân tới sa mạc, tất cả mọi người đều biết thời điểm quyết chiến sắp tới.
Võ hội Quang Minh.
“ Chuẩn bị xong chưa?” Một trưởng lão mặt đầy nếp nhăn thản nhiên nói.
Bốn người xếp thành một hàng, mỗi người đặt chân vào vòng sáng.
“Vị trí các ngươi được chuyển tới sẽ cách bộ lạc Sài Lang khoảng hai trăm dặm, chỉ cần hai canh giờ là tới.” Trưởng lão nhìn bọn họ nói: “Nếu đã chuẩn bị xong ta bắt đầu truyền tống đây.”
“Ha ha! Võ nam tử hoạt bát đã không chờ nổi rồi.” Amaury giơ nắm tay, như con dã thú thừa tinh lực, cực kỳ hưng phấn.
“Được rồi!” Hàn Băng Ngưng nhẹ nhàng tịn kiếm, thần sắc bình tĩnh, chỉ có cánh tay nắm chuôi kiếm run run nhè nhẹ.
Sắp gặp hắn rồi...
Không biết vì sao nàng bỗng căngt hẳng.
Ánh mắt đầy quỷ dị của Tư Mã nhìn quanh khắp nơi, như muốn nuốt chửng người khác.
Lương Thu lễ phép nói với trưởng lão: “Thưa Lao trưởng lão, chúng ta đã chuẩn bị xong.”
“Vậy đi thôi.”
Giọng nói thản nhiên của trưởngười lão vang lên bên tại mọi người, vòng sáng dưới chân bừng lên, ánh mắt bọn họ lập tức trắng xóa, vòng sáng dưới chân nhanh chóng nối lại.
Sa mạc, trên không trung cách mặt đất chừng mười trượng.
Đột nhiên khe hở với ánh sáng chói mắt hiện lên, sau đó từng ánh sáng trắng như ánh kiếm đâm khỏi khe hở, tỏa ra ánh trắng chói mắt.
Chấn động năng lượng mãnh liệt khiến không khí hỗn loạn, không khí trong khu vực vài dặm đều bị đảo loạn. Cuồng phong thổi bay cát vàng, che khuất cả bầu trời, chỉ có khe hở này hiện lên rõ rệt dị thường.
Trong khí lưu vặn vẹo hỗn loạn đó, khe hở như khe cửa từ từ mở ra.
Một cánh cửa màu trắng xuất hiện trên bầu trời.
Ầm!
Chấn động năng lượng cuồng bạo tạo ra một luồng sóng xung kích kinh người, ầm ầm tỏa ra bốn phương. Cát vang bị gió thổi tung lập tức bị quét sạch, cảnh tượng như ngày tận thế bỗng biến mất.
Trời cao vạn trượng tĩnh lặng hài hòa.
“Đi thôi!”
Trong cánh cửa ánh sáng vang lên giọng nói trầm ổn của Lương Thu.
Bốn bóng người bay khỏi cánh cửa, cánh cửa ánh sáng nhanh chóng khép lại sau lưng bọn họ, lập tức biến mất không còn tăm hơi.
Bộp bộp bộp bộp!
Bốn người cùng chạm đất, Amaury nhìn quanh: “Chúng ta đang ở hướng nào.”
Ba người khác ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
"Ha ha ha ha!" Amaury cười ha hả: “Hóa ra các ngươi cũng phạm cùng sai lầm, ta cứ tưởng chỉ có võ nam tử hoạt bát ngay thẳng như ta mới phám ai lầm ngay thẳng như vậy! Ha ha ha!”
Đột nhiên, bốn người cùng biến sắc.
“Ha ha, quả nhiên ngay thẳng!”
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên, vài bóng người xuấth iện xung quanh bọn họ.
“Có mai phục!”
Lương Thu biến sắc, nghiêm mặt đứng dậy, trong đầu hắn xoay chuyển vố ố suy nghĩ. Đối phương sớm biết vị trí xuất hiện của bọn họ chứng tỏ có nội gián.
“Các ngươi là ai?” Amaury tò mò hỏi.
“Chúng ta là ai không quan trọng, có điều ta khuyên các ngươi nên ở yên tại đây. Đừng quấy rầy chuyện này.” Nam tử cầm đầu ánh mắt lạnh băng: “Chỉ cần các ngươi thành thật phối hợp một chút, mọi người đều tốt cả.”
Quấy rầy chuyện này!
Bốn người lập tức hiểu.
Không ngờ đám người này lại chủ tâm chặn đường bọn họ.
Có thể thấy tình cành Đường Thiên sợ rằng không ổn.
Trong lòng bốn người trầm xuống.
Bộ lạc Sài Lang.
“Tập hợp!”
Binh nhìn đám pháo hôi đầy chiến ý trước mặt, không biết vì sao bỗng thấy xao động.
Nhất là khi thấy Đường Nhất giương cờ, hắn càng sứng ốt.
Thời gian như trôi xa.
Lá cờ ngày đó có còn tung bay? Khói thuốc súng ngày đó có còn bốc lên? Vóc dáng dũng cảm ngày đó đều đã hóa thành bùng đất. Vương giả ngày đó không còn lưu lại tới một lời.
Chỉ có bầu trời sao ngày đó vẫn lặng lẽ quan sát thế gian.
Còn cả chính mình.