Chiến Thần Bất Bại

Chương 282: Chương 282: Đặt cửa




Sa mạc ít thấy dấu chân người giờ đâu đâu cũng thấy võ giả.

Một võ giả trung niên mang mũ rộng vành, bên cạnh là vài tùy tùng vẻ mặt cảnh giác nhìn quanh bốn phía.

“Thả lỏng chút đi.” Võ giả trung niên cười nhẹ nói: “Ở đây không ai nhận ra chúng ta đâu.”

“Đại nhân, ngài nói xem Ô Thiết Vũ có thật dựa vào bản lĩnh đánh bại Khang Đức không?” Một người tuổi trẻ mặc quần áo văn sĩ màu xanh bên cạnh hắn không tin tưởng hỏi. Thiếu niên môi hồng răng trắng, tiêu sái phong lưu, phe phẩy quạt giấy.

“Thế nào là dựa vào bản lĩnh? Thế nào là không dựa vào bản lĩnh?” Võ giả trung niên không cho là đúng: “Thắng là thắng, bại là bại. Trên đời này được làm vua thua làm giặc, ai quan tâm ngươi thắng thế nào?”

“Lão tặc Khang Đức đâu dễ bại như vậy!” Thiếu niên áo xanh nghiến răng nghiến lợi nói.

“Thất bại là thất bại, đừng không phục như thế.” Võ giả trung niên cười khẽ nói: “Chỉ đáng tiếc cho cơ hội tuyệt hảo này. Nếu không phải bọn Dư Thuận chiến bại, bá Võ thừa cơ tiến công sẽ nắm chắc vị trí đệ nhất.”

Thiếu niên tinh thần phấn chấn: “May mà bọn Dư Thuận thất bại kéo chân.”

“Ngươi đó, vẫn tùy tiện như vậy.” Võ giả trung niên trách cứ đôi câu: “Chúng ta giao tiếp nhiều như vậy, ba người Dư Thuận ra sao ngươi còn không rõ sao? Ba người Dư Thuận thêm vào một trăm quân tinh nhuệ Bá Võ, đội hình như vậy ngươi thắng được sao?”

Thiếu niên áo xanh xấu hổ lắc đầu: “Không thể, chạy càng xa càng tốt chứ. Ách, không khéo chạy cũng khó.”

“Biết vậy là được.” Võ giả trung niên cười khẽ một tiếng, giọng điệu lập tức nghiêm túc: “Ba người thêm một hồn tướng, Dư Thuận cụt tay, Thủy Thừa trọng thương, Vĩnh Thu bị bắt, toàn bộ quân tinh nhuệ Bá Võ bị diệt, gần đây ai thực hiện được chiến tích như vậy?”

“Không có!” Sắc mặt thiếu niên áo xanh càng đỏ lên.

“Đúng vậy, không có.” Võ giả trung niên thở dài một tiếng: “Ngay cả ta gần đây đôi khi cũng nghĩ, giả sử là ta có thể làm được không? Suy nghĩ lại ta vẫn không nắm chắc. Dư Thuận, Thủy Thừa, Vĩnh Thu, chỉ hai người ta đã vướng tay rồi, ba người mặc dù vẫn có thể thắng nhưng phải trả giá không nhỏ. Mà nếu thêm một trăm quân tinh nhuệ của Bá Võ, ta cũng phải chọn ly khai.”

“Thế nhưng theo xếp hạng ba người Đường Thiên đâu có mạnh lắm.” Thiếu niên áo đen nghi hoặc.

“Xếp hạng không thể nói lên tất cả.” Võ giả trung niên lắc đầu: “Nếu xét theo xếp hạng, chúng ta và Khang Đức chênh lệch rất ít, thế nhưng giao thủ thực tế, Khang Đức lại dễ dàng thắng chúng ta một bật.”

Thiếu niên áo xanh suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Ta đã tra xét lai lịch bọn họ. Ba người này đột nhiên quật khởi giết lên Thiên Bảng đã khiến rất nhiều người chú ý. Trong ba người, Hạc là đệ tử trẻ tuổi xuất sắc nhất của chòm sao Thiên Hạc. Lai lịch Lăng Húc không rõ, không ai biết hắn từ đâu tới, nhưng thương pháp xuất chúng, thú máy là một con Hỏa Liệt Điểu, toàn thân sẽ bốc lên ánh lửa, tốc độ cực nhanh. Còn Đường Thiên lại càng thú vị, hắn tới từ một tinh cầu ngoài rìa tên là Vũ An.”

“Tinh cầu ngoài rìa?” Võ giả trung niên ngẩn ra. “Tinh cầu ngoài rìa có thể nói là loại tinh cầu thấp nhật, mật độ năng lượng của nó thấp nhất trong tất cả các tinh cầu, là tinh cầu ở những vùng hẻo lánh hoang vu nhất trên Thiên Lộ.

“Vâng, lai lịch hắn đơn giản dễ tra.” Thiếu niên áo xanh nói: “Từ nhỏ hắn lớn lên theo mẫu thân, nhưng vài năm trước, mẫu thân đột nhiên qua đời. hắn luôn học tại một trường học tên là học viện An Đức, trùng hợp là Thượng Quan Thiên Huệ của chòm sao Anh Tiên là bạn học của hắn, cũng là thanh mai trúc mã.”

“Thượng Quan Thiên Huệ chòm sao Anh tiên?” Võ giả trung niên hơi ngạc nhiên.

Chòm sao Anh Tiên xuống dốc đã lâu, gần như sắp bị đá khỏi Bắc Thiên Thập Cửu Châu. Suốt thời gian qua, người duy nhất nổi danh của chòm sao Anh Tiên chỉ có Thượng Quan Thiên Huệ. Theo lời đồn, Vương Miện Anh Tiên đang trong tay Thượng Quan Thiên Huệ. Chòm sao Anh Tiên xuống dốc hoàn toàn do Vương Miện Anh Tiên đột nhiên sa sút. Thánh bảo xuống cấp dẫn tới bí bảo hệ Anh Tiên xuống cấp toàn diện, uy lực suy giảm.

Mà có vẻ Thượng Quan thiên huệ đã tìm ra cách khôi phục thực lực Vương Miện Anh Tiên. Bí bảo hệ Anh Tiên đang nhanh chóng khôi phục, thực lực chòm sao Anh Tiên đang tăng lên. Một số người có ý đồ còn chú ý thấy mật độ năng lượng trên chòm sao Anh Tiên cũng đang lặng lẽ khôi phục.

Thế phục hưng của chòm Anh Tiên không thể ngăn cản.

Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, chòm sao Anh Tiên có suy nhược thế nào vẫn là chòm sao Bắc Thiên, giờ thế phục hưng rõ ràng như vậy, những chòm sao xếp chót trong Nam Thiên không thể so sánh nổi.

Cho nên khi năm võ giả nghe tới tên Thượng Quan Thiên Huệ cũng đều ngạc nhiên.

“Đúng vậy! Đường Thiên và Thượng Quan Thiên Huệ quan hệ không cạn, Thượng Quan gia đã coi Đường Thiên như cô gia. THời gian trước Đường Thiên tới chòm sao Anh Tiên tìm Thượng Quan Thiên Huệ, không ngờ Thượng Quan Thiên Huệ không có mặt. Nhưng Đường Thiên đã trợ giúp Thượng Quan gia hóa giải nguy cơ. Thượng Quan gia giờ đã trở thành thế gia đệ nhất tại chòm sao Anh Tiên. Nghe nói lần nguy cơ đó có Tộc Minh đứng sau lưng điều khiển, kết quả chọc giận Đường Thiên, hắn nhờ bằng hữu lúc đó là Thiên Bộc Đao Ngũ Quang bỏ ba tháng càn quét sạch cứ điểm của Tộc Minh trên chòm sao Anh Tiên. Thế lực Tộc Minh trên chòm sao Anh Tiên bị nhổ tận gốc, tại chòm sao này Đường Thiên có danh vọng và sức ảnh hưởng cực lớn. Sau lưng Đường Thiên là võ hội Quang Minh.”

Đường Thiên là người đứng đầu trong ba người, thiếu niên áo xanh cũng điều tra cẩn thận về gã nhất.

“Quả thật lợi hại, xuất thân tầng chót nhưng lại có thành tựu kinh người như vậy.” Võ giả trung niên vô cùng cảm khái.

“Ừm, cực kỳ lợi hại.” Giọng điệu thiếu niên áo xanh cũng lộ rõ vẻ bái phục: “Người này không mấy thông minh, thiên phú cũng cực kém, nhưng cực kỳ kiên nhẫn, hắn luyện võ kỹ cơ bản tới tròn năm năm, trở thành học sinh lưu bản nổi tiếng ở địa phương, nhận hết mọi chế nhạo, ngay cả học viện Ân Đức cũng khai trừ hắn. Không ngờ lại được học viện Sa Kỳ Mã chú ý, không biết vì sao hắn lại nghĩ thông, thực lực đột nhiên tăng mạnh, nhanh chóng trở thành cao thủ địa phương.”

“Có mắt không tròng!” Võ giả trung niên hừ lạnh một tiếng: “Thủ hạ của ta ai có tâm khí có đủ sức chịu đựng tu luyện võ kỹ cơ sở năm năm ta chắc chắn sẽ thu hắn làm đệ tử, tự mình chỉ điểm. Đám các ngươi đừng nói luyện năm năm, có ai luyện được hơn một năm? Ai nấy mắt cao quá trán, cho rằng mình là thiên tài! Giờ đã bieét thiên tài chân chính ra sao chưa?”

Đám người xung quanh đều lộ vẻ xấu hổ, nhất là thiếu niên áo xanh càng thêm xấu hổ. Thật ra lúc thủ hạ điều tra ra tình báo hắn cũng không dám tingươi vào mắt mình. Tu luyện võ kỹ cơ bản năm năm, đùa à? Năm năm quý báu đó đều lãng phí vào võ kỹ cơ bản, vậy thật chẳng có lời.

Nhưng thực lực Đường Thiên hiện giờ lại mạnh tới mức hắn á khẩu không nói được gì.

Thiếu niên áo xanh nói sang chuyện khác: “Vấn đề hiện giờ là vì sao ngay từ lúc đầu Ô Thiết Vũ đã nhắm đối phó bọn Đường Thiên? Nhóm Đường Thiên đâu có chọc vào hắn.”

“Sau lưng Ô Thiết Vũ có người.” Võ giả trung niên khẳng định: “Ta giao thủ với hắn đã lâu, hiểu rất rõ hắn. Tính cách hắn bề ngoài hữu dũng vô mưu nhưng thật ra cực kỳ khôn khéo, tuyệt đối không phải hạng qua loa.”

“Người đứng sau Ô Thiết Vũ sao lại muốn nhắm vào bọn Đường Thiên? Mục đích của hắn là gì?”Thiếu niên áo xanh nghi hoặc hỏi.

“Cái này không liên quan gì tới chúng ta.” Võ giả trung niên dứt khoát nói: “Bất luận mục đích của hắn là gì, một núi cũng không thể chứa hai hổ! Ô Thiết Vũ đánh bại Khang Đức, dã tâm hùng bá chòm sao Sài Lang đã lộ, hắn sẽ bỏ qua ta?”

“Vậy chúng ta làm sao đây?” Thiếu niên áo xanh vội hỏi.

“Chúng ta? Chúng ta đặt vào Đường Thiên!” Dưới chiếc mũ rộng vành của võ giả trung niên, một luồng sáng lạnh lóe lên, hắn thản nhiên nói: “Đừng ngạc nhiên. Sao ngươi không nghĩ xem vì sao người sau lưng Ô Thiết Vũ không tự ra tay mà lại để hắn xuất thủ? Rõ ràng bọn Đường Thiên cũng không hề đơn giản, người sau màn đều có cố kỵ. Đã vậy thì để những lá bài trên bàn đấu với nhaut hôi.”

“Rốt cuộc vẫn phải đánh?” Thiếu niên áo xanh thần sắc phấn khích, đám hộ vệ khác cũng kích động hẳn lên, những ngày nay bên tai họ lúc nào cũng là thành tích của Ô Thiết Vũ, chẳng khác nào toàn bộ chòm sao Sài Lang đều rơi vào tay Ô Thiết Vũ, mọi người đều không phục.

“Ha ha.” Dưới chiếc mũ, võ giả trung niên cười khẽ một tiếng: “Ô Thiết Vũ phải đánh đến cùng, trận chiến này nếu hắn thắng, mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng nếu hắn thất bại hắn sẽ trở thành hai bàn tay trắng. Đừng nhìn thái độ thản nhiên của hắn lúc này, hắn chắc chắn đang âm thầm chuẩn bị.”

Thiếu niên áo xanh hai mắt bừng sáng: “Ngài nói là người đứng sau màn?”

Võ giả trung niên chỉ cười khẽ, không nói một lời.

Ổ Thiết Vũ tuyên bố tàn sát dân thành nên tất cả bộ lạc trên sa mạc đều tụ tập tại bộ lạc Hỏa Lang. Có điều hiện nơi này đã gọi là bộ lạc Sài Lang, từng dãy trại vừa dựng kéo dài không ngớt, cực kỳ náo nhiệt.

Bốn mươi bốn bộ lạc, nhỏ nhất chỉ bốn mươi người, mà lớn một chút cũng chỉ sáu ngàn người, đại đa số chỉ sáu bảy trăm người. Tụ tập lại, nhân khẩu bộ lạc Sài Lang giờ khoảng năm vạn người.

Với chòm sao Sài Lang đây vẫn chỉ là một lực lượng bé nhỏ không hề đáng kể, nhưng đây đã là tất cả lực lượng trên sa mạc.

Mấy ngày nay Binh vô cùng bận rộn, trong mắt hắn bộ lạc Sài Lang còn chẳng bằng thổ phỉ. Một khi làm chuyện gì liên quan tới quân sự, bệnh nghề nghiệp sẽ lập tức bộc phát.

Cải tổ bộ lạc Sài Lang, ít nhất cũng biến nó thành một lực lượng phụ thuộc hợp cách.

So với những thế lực phụ thuộc trước kia, bộ lạc Sài Lang kém tới cả vạn dặm. Biết rõ làm việc này không tác dụng gì, nhưng thói quen nghề nghiệp vẫn khiến Binh không nhịn được phải làm.

So sánh với những người bên dưới vô cùng lo lắng, Binh lại không hề lo gì.

Trong mắt hắn, Đường Thiên là quái thai sinh ra vì chiến đấu.

Chỉ cần thực lực hai bên không chênh lệch quá xa, muốn thắng Đường Thiên rất khó. Điểm duy nhất khiến Binh tiếc nuối là Đường Thiên không phải người của chiến dịch. Những chiến dịch quy mô khổng lồ mới là chiến trường mà Binh yêu mến.

Chiến đấu giữa cường giả, trong mắt hắn chẳng khác nào hai tên lưu manh đầu đường xó chợ đánh nhau.

Nhưng mà...

Nhìn đám người xiên xiên vẹo vẹo trước mặt, trán hắn cũng âm ẩm đau. Binh chọn toàn bộ võ giả cấp Thiên Lộ của chòm Sài Lang, hợp thành binh đoàn Sài Lang, hắn không mong đám người này có thể có ích, chỉ mong ít ra cũng ra dáng đội ngũ.

Hắn chọn ra những thiếu niên thiên phú không tồi, bảo Hỏa Mã Nhĩ mang bọn họ âm thầm xuất phát tới thành Tam Hồn.

Thao luyện ba ngày, đám người này sắc mặt vẫn mờ mịt, sai lầm chống chất khiến Binh chẳng đành lòng nhìn. Dùng chữ ô hợp cũng chẳng đủ tả đám người này.

Rất nhiều lúc bọn họ phạm những sai lầm cấp thấp khiến hắn giận sôi lên!

Hắn chưa từng dẫn dắt đội ngũ nào ngu ngốc đến vậy, ít rèn luyện hàng ngày tới vậy! Chưa từng! Đôi khi chính hắn cũng phải nghi ngờ quyết định của mình là đúng hay sai.

Hít sâu. . . Hít sâu. . . Bình tĩnh. . . Bình tĩnh. . .

Đột nhiên, thân thể hắn cứng đờ, gương mặt phẳng lỳ thoáng hiện vẻ kinh ngạc và vui mừng, một luồng ba động kinh người truyền tới từ doanh tân binh.

Đường Thiên đột phá cấp bảy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.