Chiến Thần Bất Bại

Chương 96: Chương 96: Hắc Hồn Pháo




Cô gái áo đen thấy thủ hạ kiêu ngạo như vậy không khỏi nhíu mày, quát khẽ: “Tất cả im miệng cho ta!”

Giọng nói lạnh lùng như lưỡi đao lướt qua khiến mọi âm thanh đều biến mất, đám người giật mình, ai nấy câm như hến.

“Một ngoại doanh nho nhỏ, có gì mà đắc ý.” Giọng nói của cô gái áo đen uy nghiêm tới đáng sợ: “Nếu ngay ngoại doanh của võ hội Quang Minh cũng không đánh hạ nổi, hừ!”

Tiếng hừ lạnh cuối cùng như búa tạ đập mạnh xuống đáy lòng mọi người khiến ai nấy âm thầm run rẩy.

“Tỉnh Hào ở ngay bên dưới.” Lúc này một người mặc áo đen bên cạnh cô gái lại trầm giọng nói: “Nghe nói đợt này còn một tân nhân thực lực không tệ. Nhưng có rất ít tin tức về hắn.”

Nhắc tới Tỉnh Hào, sắc mặt mọi người đều căng thẳng.

Võ hội Quang Minh là kẻ địch chủ yếu của Hắc Hồn, cao thủ trong võ hội Quang Minh bọn họ đều rõ như lòng bàn tay.

Tỉnh Hào là một trong những cao thủ trẻ tuổi của võ hội Quang Minh mấy năm nay, am hiểu kiếm thuật, sư phụ của hắn chính là cao thủ nổi tiếng tỏng võ hội Quang Minh, Tả Dịch Thiên! Tỉnh Hào cũng không khiến thầy hắn mất mặt, tuổi còn trẻ nhưng đã trở thành võ giả cấp đồng, hơn nữa tính cách nội liễm, một lòng hướng võ, thực lực rốt cuộc cao tới mức nào, rất ít người biết.

Cô gái áo đen cũng thật không ngờ Tỉnh Hào lại tới ngoại doanh Đại Lăng, mãi tới khi bọn họ thẩm vấn những đệ tử ngoại doanh của võ hội Quang Minh mới biết Tỉnh Hào đang ở đây.

Khi biết tin này, trong lòng cô gái óa đen vô cùng chấn động, thiếu chút nữa buông bỏ cả dự định hành động lần này. Song do dự một lúc lâu, cảm thấy lực lượng dưới trướng mình cũng khá đủ, nàng mới quyết định tiếp tục xâm nhập.

Vì hành động lần này nàng đã chuẩn bị rất lâu, hao tổn vô số thời gian và tinh lực, đương nhiên không chịu buông tha.

oOo

“Là Hắc Hồn.” Tỉnh Hào nói khẽ, sắc mặt hắn lạnh lùng, sát ý trào dâng.

Hắc Hồn là tử địch của võ hội Quang Minh, hai bên đọ sức đã lâu, gần như xuất hiện từ khi hai bên vừa mới ra đời.

Đường Thiên âm thầm rùng mình, gã nhớ tới lần ở thành Tinh Phong. Nói thật, gã rất có ác cảm với Hắc Hồn, giờ lại càng không ưa.

Tỉnh Hào nheo mắt, xuyên qua kẽ hỏ quan sát đám người đang từ phía xa tiến lại. Rất nhanh chóng, ánh mắt hắn hạ xuống người cô gái áo đen đeo mặt nạ, thần sắc nghiêm nghị.

Đường Thiên ở bên cạnh lập tức để ý tới sắc mặt Tỉnh Hào biến đổi, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy?”

“Phải cẩn thận, là Hắc Hồn Mã!” Tỉnh Hào lên tiếng nhắc nhở,lại chợt nhớ ra Đường Thiên không hiểu mấy về Hắc Hồn, bèn nhẹ giọng giải thích: “Hắc Hồn phân loại hoàn toàn khác với những tổ chức khác, mượn quân trong cờ tướng, Tướng Sĩ Tượng Xe Pháo Mã Tốt. Số lượng nhiều nhất cũng như trình độ kém cỏi nhất là Hắc Hồn Tốt, trình độ cao thấp bất đồng. Pháo đa số là những võ giả dũng mãnh gan dạ. Mã cũng là thám tử, tin tức nhanh nhạy, am hiểu truy tung cùng phục kích. Số lượng Xe không nhiều lắm nhưng đều là cường giả chân chính, thực lực khó lường, nếu gặp được ngươi phải cẩn thận. Tượng am hiểu nghiên cứu huyết mạch và máy móc, ít khi xuất hiện. Nhưng có Hắc Hồn Tượng loại chiến đấu, am hiểu âm mưu quỷ kế, có thể sư dụng rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, nếu gặp kẻ địch nhu vậy nhớ đừng cho hắn thời gian lên tiếng, giết thẳng tay. Sĩ tinh thông ám sát, tới vô ảnh đi vô tung, cực kỳ phiền toái, tất cả đều là tinh anh. Tướng là cường giả cấp cao nhất, trước khi ngươi trở thành cường giả đình cấp, thấy bọn họ đừng do dự, quay đầu bỏ chạy ngay!”

Đường Thiên chợt nhớ ra Hắc Hồn Ngũ tiên sinh từng gặp ở thành Tinh Phong, chắc hẳn là Hắc Hồn Tượng.

Có điều thực lực của Ngũ tiên sinh vẫn khiến gã vô cùng ấn tượng.

“Đây chỉ là cách phân loại nghề nghiệp chứ không nói lên thực lực bọn họ. Trong mỗi nghề nghiệp này lại có phân chia cấp bậc, ngoại trừ Hắc Hồn Tốt, tất cả những nghề nghiệp khác đều không thể coi thường, cạnh tranh trong Hăc Hồn kịch liệt hơnc húng ta nhiều, bọn chúng hiểu nhất là chiến đấu. Gặp phải Hắc Hồn đừng bao giờ lưu lực.” Tỉnh Hào thần sắc nghiêm nghị dặn dò.

Hắn thật không ngờ mình lại gặp được đại đội nhânmã của Hắc Hồn tại đây. Có thể nhận ra Hắc Hồn đã có âm mưu từ trước. Nhưng lúc này đã không còn đường lui nữa, Tỉnh Hào không sợ hãi gì, hắn chỉ hơi lo cho Đường Thiên.

“Hắc Hồn Mã cứ giao cho ta.” Tỉnh Hào trầm giọng nói: “Ngươi cẩn thận, người áo đen bên cạnh cô gái đeo mặt nạ kia thực lực bất phàm. Rất có thể là Hắc Hồn Pháo, nếu không phải cũng là kẻ mạnh trong Hắc Hồn Tốt.”

“Ừ.” Đường Thiên nhẹ giọng đáp lời, trong tròng mắt sục sôi chiến ý.

Tỉnh Hào thần sắc ngưng trọng, nắm trường kiếm lên, đột nhiên buông tay, một tiếng hô như muỗi kêu vang nhẹ: “Bắc Miện!”

Viu!

Phần chuôi kiếm đột nhiên tỏa ra ánh sáng, hào quang nhanh chóng lưu chuyển, như một sợi tơ, trong nháy mắt chuôi kiếm đã biến ảo thành một cái vương miện chói lòa. Một chùm lửa lạnh lẽo từ trên vương miện truyền xuống, chảy dọc theo thân kiếm tới khi ngọn lửa bao phủ cả mũi kiếm.

Bí bảo cấp đồng của chòm Bắc Miện, Bắc Miện Chi Kiếm!

Đường Thiên vẻ mặt khiếp sợ nhìn thanh kiếm hoa lệ vô cùng này, mấy ngày nay Tỉnh Hào đại ca vẫn dùng thanh kiếm này luận bàn với gã, nhưng suốt bao lâu Đường Thiên vẫn không ngờ thanh kiếm này lại là một bí bảo cấp đồng!

Hơn nữa khí tức còn mạnh đến vậy!

Mạnh tới mức Đường Thiên còn tưởng rằng đây không phải bí bảo cấp đồng. So sánh ra, khí thế Thiên Lô Quyền Sáo của mình còn kém rất xa.

“Thanh Bắc Miện Chi Kiếm này do sư phụ ban tặng, mấy năm nay chưa từng rời tay.” Tỉnh Hào ngạo nghễ nói.

Hắn nhìn Đường Thiên mắt trợn tròn mồm há hốc, có lẽ cũng đoán ra nghi hoặc trong lòng Đường Thiên bèn cười nói: “Khổng Tước Lam trên người Đường huynh đệ trước đây còn nổi tiếng hơn. Chỉ có điều võ hồn của bí bảo này đã lâu không được tẩm bổ nên mới yếu đi. Về mặt bí bảo, không ai nghiên cứu sâu như võ hội Quang Minh chúng ta. Sau này Đường huynh đệ sẽ có cơ hội tiếp xúc với những thứ này, mong huynh đệ đừng bôi nhọ danh tiếng của Khổng Tước Lam.”

“Ừm.” Đường Thiên ghi nhớ trong lòng.

Thật không ngờ điểm lợi hại nhất của võ hội Quang Minh lại là bí bảo, Đường Thiên cũng hơi ngạc nhiên.

Thấy Tỉnh Hào như gặp đại địch, Đường Thiên cũng không nói hai lời, bắt đầu kích hoạt bí bảo của mình.

Xoạt, Thiên Lô Quyền Sáo toát ra ngọn lửa màu đỏ tươi.

Bộp, Tiểu Mã Phi Ngoa duỗi ra bốn móng ngựa nhỏ.

Khổng Tước Lam hiện ran ngoài thân thể, cả bộ giáp như tạo bởi lông vũ khổng tước, phức tạp và tươi đẹp lạ thường.

Thể lực, chân lực đều bị kích thích, trở nên sinh động chưa từng có, Đường Thiên càng thêm tự tin.

Chỉ tiếc là không thể sử dụng Hổ Răng Kiếm trước mặt Tỉnh Hào đại ca…

Ảnh hưởng do cái chết của Khổng Hữu Lâm vượt xa dự tính của gã. Đường Thiên định đợi chuyện này yên ổn lại đã rồi mới sử dụng giáp máy. Nếu không mình bại lộ, Khổng Diệc Ngữ chắc chắn sẽ tới gây phiền toái.

Có điều tiến bộ gần đây cũng khiến gã càng thêm tự tin, cho dù không có giáp máy cũng chẳng hề sợ hãi.

“Chuẩn bị xong chưa?” Tỉnh Hào không buồn quay đầu lại hỏi.

“Xong rồi.”

Chiến đấu sắp tới nhưng Đường Thiên không hề cảm thấy sợ hãi, chỉ có chiến ý bừng bừng như lửa, thiêu đốt không ngừng.

“Giết!”

Trên không trung còn vang vọng giọng nói Tỉnh Hào, bóng dáng trước mặt đã biến mất.

Đường Thiên không nói một lời, theo sát phía sau!

Không thể không nói, Tỉnh Hào lựa chọn thời cơ vô cùng chính xác. Hai người đột nhiên xuất hiện như hai lưỡi dao sắc đâm thẳng vào đội ngũ đối phương, khiến đám người kinh hoảng.

Bắc Miện Chi Kiếm trong tay Tỉnh Hào khẽ điểm, vài vệt máu vương giữa không trung, yết hầu vài người đột nhiên nứt ra, bọnhọ trợn tròn hai mắt, tay bụm lấy yết hầu, ê a vài tiếng không thành lời rồi đổ ầm ầm xuống đất.

Tỉnh Hào hung mãnh khiến đám người càng them rối loạn.

Không ai chú ý tới Đường Thiên.

Mục tiêu của Đường Thiên chính là Hắc Hồn Pháo mà Tỉnh Hào vừa nói tới, nam tử áo đen.

Khi Đường Thiên tới gần đối phương trong phạm vi năm mét,nam tử áo đen mới đột nhiên giật mình, có điều khi hắn phát hiệ là Đường Thiên,khóe miệng chỉ nhếch lên thành một nụ cười.

Giơ thiết chưởng lên, đón lại Đường Thiên, một chưởng đánh xuống!

Viu!

Song chưởng dấy lên chưởng mang màu đen thui, như có một làn sương mù đen kịt kèm theo một khí tức khắc nghiệt bao phủ lấy Đường Thiên.

Hai mắt Đường Thiên bừng sáng, chưởng này của đối phương uy lực phi thường!

Gã không hề có ý định né tránh, dùng một quyền nghênh đón.

Nam tử áo đent hấy Đường Thiên không tránh không né, trong mắt chỉ có vẻ nhạo báng, nhất là khi hắn chứng kiến những gợn sóng nhỏ bao quanh nắm đấm Đường Thiên, lập tức nhận ra Đường Thiên tu luyện võ kỹ cấp bốn, Chấn Đãng Quyền.

Trong mắt càng thêm nhạo báng, đúng là không biết lượng sức mình!

Võ kỹ cấp bốn mà cũng dám khiêu khích mình, đúng là chán sống rồi. Chưởng pháp của hắn là Tồi Tầm Chưởng cấp năm, hắn đã chìm đắm trong bộ chưởng pháp này nhiều năm, cũng nhờ sự cương mãnh của bộ chưởng pháp này nên mới trúng cử Hắc Hồn Pháo, thoát khỏi thân phận Hắc Hồn Tốt.

Hai bên không hề có ý định né tránh, một quyền một chưởng không chút kỹ xảo đánh thẳng vào nhau.

Sắc mặt nam tử áo đen đột nhiên cứnglại.

Lực chấn động của quyền này vượt qua dự liệu của hắn, nhưng ngay sau đó chân lực đối phương lại đột nhiên bùng nổ không chút dấu hiệu!

Không tốt!

Thiên Long Kình!

Không đợi hắn kịp phản ứng, một luồng kình khí vô cùng sắc bén xuyên thủng qua phòng tuyến đã lơi lỏng của hắn, chui vào trong cơ thể.

Hắn không tự chủ kêu lên một tiếng buồn bực, nhảy lui lại vài bước mới miễn cưỡng hóa giải lực lượng này.

Trong lòng càng thêm hoảng sợ, ba tầng lực lượng, tên này lại ẩn chứa tới ba tầng lực lượng!

Rõ ràng chỉ có chân lực cấp bốn mà lại khiến hắn suýt nữa trúng chiêu.

Không đơi hắn trì hoãn, một tiếng thét lớn vang như sấm đội đột nhiên bùng nổ bên tai, một thân hình u lam mang theo vô số tàn ảnh, một nắm đấm bao phủ trong vố số sóng chấn động nhanh chóng phóng to trong mắt hắn.

Kinh nghiệm thực chiến của nam tử áo đen vô cùng phong phú, biết đây không phải lúc do dự, thân hình lui vội lại phía sau, đồng thời đùi phải cũng như rắn độc lè lưỡi, vô thanh vô tức bắn ra.

Một luồng hào quang đen thui bao phủ mũi chân hắn, như một ngọn mâu đen lặng lẽ đánh về phía Đường Thiên.

Nhưng Đường Thiên trước mắt đã như quỷ mị hư vô, đùi phải khẽ đạp nhẹ xuống, hai chân co nhẹ giữa không trung, toàn thân co thành một khối đánh về phía lồng ngực nam tử áo đen.

Phản ứng cực nhanh, nam tử áo đen thậm chí có ảo giác như Đường Thiên đã sớm dự liệu được công kích của hắn.

Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ!

Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác khắc chế tới vây. Viu, Đường Thiên co thành một khối như hòn đá lớn rời xe bắn đá, mang theo tiếng xé gió trầm trầm đập tới trước mặt.

Nam tử áo đen cắn răng, đang định đẩy song chưởng ra ngăn công kích của Đường Thiên.

Hai chưởng này nếu đánh lên người đối phương, mặc dù mình cũng phải chịu lực lượng đối phương lao tới nhưng cũng chỉ thụ thương đôi chút, song đối phươg chắc chắn sẽ thiệt hại nặng.

Mắt thấy khoảng cách hai bên càng lúc càng gần, cặp chưởng đen như khói xé gió lao tới trước người Đường Thiên.

Thân thể Đường Thiên đang co lại một khối đột nhiên mở rộng, mũi chân điểm lên mặt đất một cái, bộp một tiếng bay thẳng lên trời, lướt qua đỉnh đầu nam tử áo đen.

Nam tử áo đen sửng sốt, hắn thật không hiểu rốt cuộc Đường Thiên địnhl àm gì, đột nhiên khóe mắt liếc qua ba điểm sáng bay thẳng tới, hắn lập tức giật mình, biến sắc!

Không tốt!

Nguyệt Thủ Đao

Tất cả những động tác trước đó của tên này đều là ngụy trang…

Phốc phốc phốc!

Ba lưỡi đao sắc bén từ các góc độ khác nhau chui vào song chưởng như làn khói đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.