Chiến Thần Bất Bại

Chương 118: Chương 118: Hỏa kỳ




Bên tai vang lên tiếng gào thét của Amaury.

Đường Thiên thầm rùng mình, không quay đầu lại, trầm giọng nói: “Ngươi tới giúp Amaury.”

Hàn Băng Ngưng nhìn Đường Thiên thật sâu rồi biến mất không nói một lời.

“Thật không ngờ cuối cùng ngươi vẫn ép chúng ta xuất thủ.” Gã cao kều chậm rãi bước về phía Đường Thiên, vừa đi vừa thở dài: “Nói thật nhé, ta rất ngạc nhiên về ngươi. Nhìn từ góc độ nào cũng rất kinh ngạc.”

Ánh mắt Đường Thiên vẫn chăm chú quan sát hồn tướng màu xám, coi như không nghe thấy những lời của gã cao kều.

Trực giác của gã với nguy hiểm cao tới kinh người, hồn tướng màu xám trước mặt toàn thân tỏa ra cảm giác nguy hiểm, khiến tóc gáy toàn thân gã bất giác dựng đứng. Đôi mắt màu máu đầy yêu dị, không chút cảm tình.

Gã không cách nào phân biệt nổi hồn tướng quái dị này rốt cuộc là cấp bao nhiêu, chấn động mà hồn tướng này phát ra hoàn toàn khác so với hồn tướng bình thường. Khí thế cường đại của hồn tướng khiến cho Đường Thiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Gã cao kều cười khẽ: “Sao nào? Hỏa Kỳ của ta đấy, khá không? Hắn cũng như ngươi, đều là cao thủ cận chiến, danh gia chết dưới tay hắn cũng không ít.”

Đường Thiên vẫn nhìn chằm chằm vào Hỏa Kỳ, không nói một lời.

“Ta biết ngươi là người của võ hội Quang Minh.” Gã cao kều không cho là đúng, tiếp tục nói: “Võ hội Quang Minh là một thế lực lớn, chúng ta cũng không muốn đối địch với các ngươi, nếu hôm nay ngươi dẫn bọn họ rút về, chuyện hôm nay đến đây là ngừng...”

Thân hình Đường Thiên đột nhiên biến mất.

Rầm!

Thân thể Hỏa Kỳ không chút sứt mẻ, giơ bàn tay lên, sắc mặt không chút biểu tình ngăn cản một quyền của Đường Thiên. Kình khí ủa ra bốn phương, tiếng quyền dưởng tương giao vang dội.

Người cao giọng điệu đầy tiếc nuối: “Ngươi đã không muốn lui ta cũng chẳng thể nói gì thêm rồi. Nói thật nhé, ngươi sẽ phải hối hận vì lựa chọn này.”

Đường Thiên vẫn như không nghe thấy, trong mắt hiện vẻ tàn nhẫn, thế công như cuồng phong vũ bão.

Bộp bộp bộp bộp!

Tiếng va chạm dày đặc vang lên không dứt.

Gã cao kều lắc đầu thở dài: “Hỏa Kỳ trời sinh chỉ vì chiến đấu, tuy thực lực của ngươi không kém nhưng nếu so với Hỏa Kỳ vẫn cách quá xa.”

Lời còn chưa dứt, bóng người trước mặt đã lóe lên, khí tức hung ác theo đó ập tới.

Khóe miệng gã cao kều nhếch lên thành một nụ cười trào phúng.

Trước mặt tối sầm lại, Hỏa Kỳ đã chắn trước mặt hắn.

Ba!

Đòn đánh lén của Đường Thiên bị Hỏa Kỳ ngăn cản.

Nụ cười trên khóe miệng gã cao kều lạnh đi.

“Hỏa Kỳ, giết hắn đi.”

Đường Thiên chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trước ngực đau xót, thân thể bắn thẳng ra phía ngoài. Giữa không trung, Đường Thiên cố tự ổn định lại thân hình, lảo đảo rơi xuống đất, khóe miệng trào máu tươi.

Tốc độ thật nhanh! Lực lượng cũng rất mạnh!

Trực giác mạnh mẽ của gã, không ngờ... không ngờ cũng không né được...

Hồn tướng này... rốt cuộc là cấp mấy... sao thực lực lại mạnh như vậy...

Hơn nữa còn có một luồng khí tức lạnh lẽo âm trầm đang tùy tiện phá hủy trong cơ thể Đường Thiên, chân lực của gã phải tốn rất nhiều sức lực mới hóa giải được luồng khí tức lạnh lẽo này.

Hỏa Kỳ từ từ bước về phía Đường Thiên.

“Có chút thực lực thế thôi sao?” Gã cao kều hơi thất vọng: “Vậy thật khiến ta thất vọng. Hỏa Kỳ của ta là loại có thể trưởng thành đấy. Dốc hết thực lực ra đi, để Hỏa Kỳ của ta học thêm được chút gì đó, càng thêm mạnh mẽ hơn.”

Đường Thiên lau tơ máu nơi khóe miệng, con mắt chăm chú quan sát Hỏa Kỳ, đã lâu rồi gã không chật vật như vậy...

Đột nhiên thấy mắt hoa lên, con ngươi Đường Thiên cũng co rụt lại, hừ lạnh một tiếng, cúi eo che cánh tay trước người.

Rầm!

Kình khí phả ra bốn phía, lực lượng cường đại truyền từ bàn tay tới khiến cả cánh tay gã tê rần. Hai chân Đường Thiên trầm xuống, ngập cả vào bùn đất.

Đỡ được rồi.

Đường Thiên trong lòng vui vẻ, song không kịp làm ra bất cứ phản ứng nào, cảm giác cực kỳ nguy hiểm đã bao phủ khắp trong lòng Đường Thiên, gần như theo bản năng hắn đảo khuỷu tay xuất chưởng.

Rầm rầm rầm!

Công kích trút xuống như cuồng phong vũ bão, Đường Thiên chỉ gắng gượng chèo chống theo bản năng.

Đầu óc gã trống rỗng, hai tay gần như mất cả tri giác. Gã như một cái cọc gỗ bị một thanh chùy gỗ nặng đập vào liên hồi, từ từ cắm sâu vào trong bùn đất.

Bùn đất đã ngập tới đầu gối.

Không chút dấu hiệu, cước ảnh như cây roi đột nhiên xuyên qua dưới hai tay gã đâm thẳng vào.

Cảm giác đau nhức kịch liệt truyền tới, toàn thân Đường Thiên bay thẳng ra phía ngoài, ngã lăn xuống mặt đất, tạo thành một vết bùn sâu hoắm.

Rầm!

Một bàn chân dẫm thẳng lên mặt gã, cả khuôn mặt chìm vào trong bùn đất.

“Chỉ chút thực lực đó sao?” Tiếng tiếc nuối của gã cao kều cũng trở nên mơ hồ trong tai Đường Thiên, như vang lên từ chốn xa xôi nào đó.

Thất bại mất rồi....

Cứ thế thất bại sao...

๑๑۩۞۩๑๑

Hai vị đại nhân xuất thủ nhanh chóng thay đổi chiến cuộc khiến Vũ Minh Uy vô cùng vui mừng. Đường Thiên vừa rồi còn dũng mãnh không ai đỡ nổi song lúc này không còn sức hoàn thủ. Đổi lại bên kia bốn người khác hợp lực cũng không phải đối thủ của một người khác.

Hôm nay, là ngày Thượng Quan gia diệt vong!

“Giết ra! Một tên cũng không để lại!”

Vũ Minh Uy rốt cuộc cũng xuất ra lá bài cuối cùng trên tay mình, toàn bộ quân tinh nhuệ xung quanh hắn ầm ầm xuất kích.

Song không biết vì sao, cảm giác vui mừng trong lòng hắn mau chóng lạnh đi, thực lực kinh khủng của hai vị đại nhân khiến hắn sợ hãi. Trận chiến này dẫu thắng lợi sau này Vũ gia chắc cũng chỉ có thể lệ thuộc vào đối phương.

Nhưng, còn sống là tốt lắm rồi...

๑๑۩۞۩๑๑

Cảm giác đau đớn kịch liệt từ hai bên má, Đường Thiên miệng đầu bùn đất, đầu óc mờ mịt. Trong lòng gã bỗng thấy trống rỗng, gã vốn tự cho là mình đã trở nên mạnh mẽ, thật không ngờ lại không chịu nổi một kích như vậy.

Hỏa Kỳ xuất chiêu quá nhanh, nhanh tới mức gã không nắm bắt kịp. Bản thân đã thất bại... hoàn toàn thất bại... không có cơ hội thủ thắng... Hóa ra đứng trước cường giả mình vẫn không chịu nổi một kích.

Mầm Mầm ê a tức giận đánh về phía Hỏa Kỳ, bị Hỏa Kỳ phẩy tay như đuổi ruồi, đánh bật ra.

Đột nhiên, một tiếng kêu rên vang vọng tới lỗ tai gã.

Hàn Băng Ngưng!

Đường Thiên như bị sét đánh, tâm thần chấn động. Gã biết Hàn Băng Ngưng là một cô gái cực kỳ hiếu thắng, nếu không thụ thương chắc chắn sẽ không phát ra tiếng kêu rên như vậy.

Tiếng gào thét của Amaury và Lương Thu gần như vang lên cùng lúc, lờ mờ trong đó cũng nghe được tiếng Tư Mã Hương Sơn.

Bọn họ gặp nguy hiểm!

Đầu óc Đường Thiên ong lên, bọn họ tới đây là vì gã, bọn họ tham chiến cũng là vị gã, mà giờ đây bọn họ lại đưa thân vào nguy hiểm. Rất nhiều chỉ tiết đều vang lên rõ ràng bên tai Đường Thiên, tiếng gào thét của Thượng Quan Trụ, tiếng thở ồ ồ của Thượng Quan Uy, từng tiếng kêu thảm thiết với giọng thật quen thuộc...

Chết tiệt!

Đường Thiên xiết chặt hai nắm đấm, hơi thở ồ ồ, từ từ đứng dậy.

Cứ thế chết đi ư? Cứ thế buông tay ư? Cứ thế thất bại ư? Nhiều người cùng chết như vậy ư...

Mình đúng là một thằng ngu... kéo theo mọi người cùng chết?

Không!

Tuyệt đối không!

Tiếng gào như bùng nổ trong nội tâm Đường Thiên, cảm giác nóng rự như nước thép chảy khắp toàn thân, cơ thể gã như thiêu đốt!

Đôi mắt bị nhấn chìm trong bùn đất lại như vấy đầy máu tươi, biến thành một màu đỏ rực.

Khuôn mặt đang bị giẫm lên của Đường Thiên lập tức trở nên dữ tợn.

Hỏa Kỳ lập tức phát giác ra biến đổi, không chút do dự vội vã thối lui, song bộp một tiếng, một bóng dáng mơ hồ bắn khỏi mặt đất, vô số cước ảnh nổ tung ngay trước mặt gã.

Hỏa Kỳ nhanh chóng vung bàn tay.

Bộp bộp bộp!

Tiếng chân chưởng giao nhau dày đặc, áp lực lớn đến nỗi mọi người hít thở không thông.

Hỏa Kỳ sắc mặt trầm tĩnh, song chưởng nhanh chóngd ùng tốc độ mắt thường khó nắm bắt được phòng ngự không chút kẽ hở.

Bốp!

Một luồng cước ảnh không chút dấu hiệu đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt Hỏa Kỳ, Hỏa Kỳ không kịp phản ứng lại đã trúng ngay một cước này.

Hỏa Kỳ như bị một cái chùy lớn đánh phải, bắn thẳng ra ngoài.

Đường Thiên nổi giận gầm lên một tiếng, bước chân phát lực, thân hình biến mất tại chỗ.

Ba luồng nguyệt mang mang theo tiếng rít xé không lao thẳng tới chỗ Hỏa Kỳ, Hỏa Kỳ đang giữa không trung đảo khuỷu tay đánh lại, ba luồng nguyệt mang nát bấy. Một luồng chỉ lực đỏ rực từ dưới bắn lên, thân thể Hỏa Kỳ cong lại quỷ dị, khó nhọc tránh né một chỉ này.

Hả?

Một bóng dáng mơ hồ xuất hiện ở góc mắt Hỏa Kỳ.

Không tốt!

Một quả cầu chân không ấn thẳng lên ngực hắn, Chân Không Chấn!

BA!

Quả cầu chân không bể nát. Phốc phốc phốc! Vô số khí lưu như lưỡi đao chui thẳng vào ngực Hỏa Kỳ.

Hỏa Kỳ run lên như cái sàng, song hai cánh tay hắn lại như đuôi rắn mềm mại không xương bắn thẳng tới lồng ngực Đường Thiên.

Bàn tay Đường Thiên khẽ đảo nhẹ, ngăn cản hai quyền này.

Nhưng hai quyền trông thì mềm mại song lực lượng lớn tới lạ thường, thân hình Đường Thiên lui lại liền vài bước.

Hỏa Kỳ quỳ một chân xuống đất, từ từ dứng dậy, trước ngực hắn là một khoảng trống to cỡ nắm đấm, nhìn mà giật mình.

Gã cao kều lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn chăm chằm vào Đường Thiên, sắc mặt âm trầm, nói gằn từng chữ một: “Nhập ma...”

Đồng tử Đường Thiên đã chỉ còn một màu đỏ máu, song lại hoàn toàn khác với màu đỏ của Hỏa Kỳ. Con mắt máu của Đường Thiên như ngọn lửa đỏ tươi hừng hực cháy còn con mắt máu của Hỏa Kỳ lại như một đầm lầy máu thâm sâu khó dò, yêu dị vô cùng.

Đột nhiên, kiếm quang chói mắt rọi sáng cả Vũ gia.

“Đường huynh đệ!”

Tiếng hét của Tỉnh Hào vang vọng từ xa lại, chỉ trong chớp mắt đã tới bên cạnh Đường Thiên.

“Tỉnh đại ca mau đi giúp bằng hữu của ta!” Đường Thiên không quay đầu lại nói: “Ta tự đối phó được!”

Tỉnh Hào nghe vậy cũng không nói nhảm: “Ngươi tự cẩn thận!”

Dứt lời, Bắc Miện Kiếm trong tay đã mang theo hoàng quang khiến người ta kinh hãi ép thẳng tới hồn tướng của gã râu cá trê, giải cứu bọn Amaury khỏi nguy cơ.

Mà những võ giả khác đi theo Tỉnh Hào cũng không hề do dự lập tức tham chiến.

Thượng Quan gia vốn đang lâm vào khổ chiến giờ nhanh chóng ổn định cục diện.

Đường Thiên cũng buông bỏ được chút băn khoăn cuối cùng trong lòng, con mắt máu như hừng hực cháy, đặt Khổng Tước Lam đã trọng thương nguyên khí vào Thủy Bình Võ Quỹ. Hai đòn trọng kích vừa rồi nếu không nhờ Khổng Tước Lam hộ thể, gã đã sớm trọng thương.

Ngọn lửa xanh trên găng tay Thiên Lô cũng dần ảm đạm.

Thiên Lô!

Đường Thiên nói nhỏ, ý chí kiên quyết như chém đinh chặt sắt.

Găng tay Thiên Lô như cảm giác được ý chí và lời kêu gọi của Đường Thiên.

Xoẹt!

Ngọn lửa xanh từ từ phun ra, lan tràn trên bao tay cho tới bả vai. Toàn bộ cánh tay phải của Đường Thiên như bao phủ trong ngọn lửa màu xanh biếc.

Chân lực Đường Thiên không chút giữ lại truyền hết vào bao tay.

Phía ngoài bao tay bắt đầu xuất hiện vết rạn nứt.

BA!

Một mảnh vỡ bắn khỏi găng tay Thiên Lô rơi xuống, song chỉ trong nháy mắt đã bị ngọn lửa xanh thiêu thành tro bụi. Từng mảnh vỡ từ từ biến mất trong ngọn lửa.

Cánh tay phải Đường Thiên bao phủ trong ngọn lửa màu xanh, càng thêm chói mắt.

Khi mảnh vỡ cuối cùng biến mất, ngọn lử xanh càng rực cháy điên cuồng.

Thiêu đốt võ hồn, lực lượng của cả bí bảo sẽ bộc phát. Song điều này cần võ hồn bí bảo tự lựa chọn thiêu đốt, võ hồn đã có linh trí, đều bài xích hủy diệt bản thân theo bản năng.

Ngươi đang đáp lại lời gọi của ta ư?

Cảm giác cảm động khó hiểu tràn ngập trong lòng Đường Thiên, khiến gã suýt nữa rơi lệ, sau một quyền này không còn găng tay Thiên Lô nữa rồi. Nó đã thiêu đốt toàn bộ lực lượng của mình, Đường Thiên như chứng kiến vài chục năm trước, trong một ngọn lửa xanh, một khối phôi thô đang không ngừng được rèn đúc, võ hồn từ từ thức tỉnh, đơn giản chất phác, tựa như một cái bao tay.

Thiên Lô...

Đường Thiên từ từ ngẩng đầu lên, cánh tay phải bập bùng ánh lửa, ánh mắt khóa chặt Hỏa Kỳ.

Quyền này sẽ không phụ ý chí của ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.