Ngọn lửa đen như cơn sóng dữ phóng thẳng lên cao.
Cột sáng thứ hai chiếu từ trên bầu trời xuống lập tức bể nát, luồng lửa đen như con tinh hồn thú khát máu, đánh thẳng về phía chòm Kình Ngư trên bầu trời.
Nó càng bay càng cao nhưng vẫn không thể lên tới chòm Kình Ngư, bay cao vài trăm trượng, cuối cùng tiêu tán trên không trung.
Đường Thiên ngẩng đầu lên, toàn thân bập bùng lửa đen, y chăm chú quan sát bầu trời, không hề nhúch nhích. Lửa đen nồng đậm tỏa ra khí tức cuồng bạo kinh người, y như một kẻ cùng hung cực ác bò ra từ chốn tu la, lửa đen toàn thân như dính đầy vết máu.
Ánh sáng của chòm Kình Ngư chập chờn một lúc, thế nhưng cột sáng thứ ba mãi vẫn chưa rơi xuống.
Chòm Kình Ngư trên bầu trời chậm rãi ảm đạm, mãi tới lúc biến mất.
“Phì!” Trong hư không, Vu Vương Hải cười khinh miệt.
Mây đen tiêu tan với tốc độ kinh người, ánh mặt trời chiếu rọi, tâm tình nặng nề của mọi người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.
Vẻ cuồng bạo trong mắt Đường Thiên dần biến mất.
Y lặng lẽ lơ lửng trên cao, chăm chú quan sát phía dưới, đầu óc xoay chuyển thật nhanh. Mình sẽ lại ngủ say, ài, gã ngu ngốc kia ngay một chút thông minh cũng chẳng có.
Nếu là mình... chắc chắn đã tìm ra chân tướng...
Y vứt suy nghĩ không thực tế này ra sau đầu.
Vu Vương Hải là Kiếm Thánh, xem ra cha mình cũng không phải người đơn giản. Hơn nữa bí mật trong thân thể mình xem ra còn nhiều hơn tưởng tượng. Cưỡng chế cướp tinh lực chòm Khổng Tước, rồi Hư Không Ám Viêm, Thánh Kiếm Ngục Hải, lại tới những kiếm pháp và tin tức như thủy triều trút xuống đầu mình này.
Đường Thiên ngửi được mùi âm mưu, tên khốn kiếp nào đó rốt cuộc muốn làm gì?
Binh đoàn Nam Thập Tự, Kiếm Thánh... giữa hai người rốt cuộc có liên hệ gì...
Đột nhiên Đường Thiên đầu đau như búa bổ, theo bản năng ôm lấy đầu.
Chết tiệt!
Lửa đen trên người y nhanh chóng biến mất, kể cả Ngục Hải bên tay phải cũng tan biến như bọt biển dưới ánh mặt trời. Sắc mặt y trắng bệch như tờ giấy, hai hàng mi cau chặt như đang cực kỳ đau đớn.
Khốn kiếp... cho ta thêm chút thời gian...
Đường Thiên bị bóng tối vô biên vô tận nuốt chửng.
Thân thể mất đi khống chế bắt đầu rơi từ trên bầu trời xuống, mắt thấy sắp chìm vào đống cát, tay trái cầm kiếm của y bỗng sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, ngừng thế ngã.
Y từ từ hạ xuống tới cách mặt đất chừng nửa thước thì ánh kiếm biến mất, rơi bộp xuống đống cát.
Hai bóng người nhanh như gió lao tới, Hạc và Lăng Húc thấy Đường Thiên rơi xuống, giật mình vội vàng lao tới.
Trong hư không, sắc mặt Vu Vương Hải sầu lo.
“Kế hoạch đã hoàn toàn rối loạn, thằng nhóc này mở ra ý thức thứ hai quá sớm, thật khiến người ta bất ngờ, hơn nữa...”
Khóe miệng Vu Vương Hải lại nhếch lên thành một nụ cười.
“Ý thức thứ hai của hắn rất mạnh! Không hổ là...”
Giọng nói hắn trầm trầm nhỏ dần, thân hình từ từ biến mất trong hư không.
๑๑۩۞۩๑๑
Bất luận võ giả tại đây hay những người quan sát trước tấm màn sáng đều ôm tâm trạng phức tạp ly khai. Thế nhưng ai cũng biết, trận chiến này còn xa mới kết thúc, chỉ có điều giờ đang có quá nhiều nghi vấn, các thế lực sau trận chiến đều cần điều tra.
Việc đầu tiên phải tra là thanh kiếm lửa đen trong tay Đường Thiên.
Rất nhanh, danh tiếng Kiếm Thánh Vu Vương Hải bộc lộ.
Lần này, mọi người không dánh hành động thiếu suy nghĩ nữa. Chuyện liên quan tới một Kiếm Thánh, cho dù vị đó đã chết hơn một ngàn năm trăm năm. Hơn nữa, Ngục Hải Kiếm lại có thể phóng hình chiếu của mình từ hư không tới tay Đường Thiên, chứng tỏ lực lượng của nó không hề suy kiệt, Kiếm Thánh cuồng bạo khát máu trong truyền thuyết rất có thể vẫn còn sống bằng phương thức hồn tướng.
Hồn tướng Kiếm Thánh, đủ khiến nhiều người chùn bước.
Một số thế lực thần thông quảng đại bắt đầu tiến hành điều tra về sự tích cuộc đời Vu Vương Hải, từ đó tìm kiếm những nhân vật khả nghi có liên quan. Thế nhưng, không tìm được chút dấu vết nào. Sự tích cuộc đời Vu Vương Hải rất ít, mặc dù hắn là Kiếm Thánh thế nhưng trong mắt rất nhiều người hắn không phải chính thống. Mà Vu Vương Hải độc lai độc vãng, không để lại bao nhiêu dấu tích.
Là ngẫu nhiên hay cố ý sắp đặt?
Bất luận những thế lực lớn kia âm thầm điều tra ra sao, danh tiếng Đường Thiên vẫn nhanh chóng truyền khắp Nam Thiên BẮc Thiên, ngay cả Cực Địa Ngũ Vực cũng nghe danh.
๑๑۩۞۩๑๑
Khi Đường Thiên mở mắt đã là ngày thứ ba.
Thấy cái trần nhà, gã lập tức ngây ra. Hả? Sao mình lại ở đây?
Chẳng phải mình đang đánh nhau ư?
Gã lập tức biến sắc, kêu lên thảm thiết: “Ai, chẳng lẽ ta ngủ quên? Trời đất ơi! Tiểu Húc Húc, Tiểu Hạc Hạc, các ngươi cố chịu nhé!”
Đường Thiên kêu to oa oa, nhảy dựng lên, luống cuống mặc quần áo chạy ra ngoài.
Khi gã ra khỏi phòng lại tiếp tục ngây người, hàng rào trước mắt náo nhiệt bình yên, mọi người như đang ăn tết.
Đây là...
“Đại nhân tỉnh rồi!” Đột nhiên một võ giả hét lên chói tai.
Đường Thiên giật mình.
Tiếng hét này lập tức làm dấy lên cao trào, vô số võ giả lao tới như nước thủy triều.
“Đại nhân! Cuối cùng ngài cũng tỉnh rồi!”
“Tốt quá! Ta biết mà, đại nhân chắc chắn không việc gì!”
“Hoan hô hoan hô!”
. . .
Đám người ồn ào nhào về phía gã khiến đầu óc Đường Thiên ong lên, chẳng hiểu chuyện gì.
Hạc và Lăng Húc nghe tin vội chạy tới.
Hạc thấy vẻ mặt Lăng Húc mờ mịt, suy nghĩ xoay chuyển.
Lăng Húc cũng nghiến răng nghiến lợi: “Tên khốn kiếp này, rốt cuộc cũng tỉnh rồi, ta phải đập cho hắn một trận mới được!”
Hạc lập tức kéo Lăng Húc đang muốn bộc phát lại.
Đường Thiên thấy vài gương mặt quen thuộc, cực kỳ ngạc nhiên: “Ô, ruồi trâu, sao các ngươi ở đây?”
Gã vẻ mặt mờ mịt chào bốn người, sắc mặt bốn người đều ngượng ngùng.
“Chúng ta vốn định tới giúp một tay, kết quả trên đường bị phục kích.” Bốn người sắc mặt mất tự nhiên, cuối cùng phải nhờ Lương Thu giải thích. Bọn họ vốn định tới giúp, kết quả không giúp được gì mà trên đường còn bị người ta đánh chặn.
Amaury lúng túng cười nói: “Có điều đám phục kích chúng ta cũng bị chúng ta đánh bị thương vài người rồi.”
“Ngươi không sao chứ?” Hàn Băng Ngưng lấy hết dũng khí hỏi Đường Thiên.
“Ta không sao.” Đường Thiên lắc đầu, vẫn chưa hiểu chuyện gì: “Hình như ta ngủ hơi quá.”
“Ngủ hơi quá?”
Bốn người sửng sốt.
Amaury cười ha hả: “Ta bảo rồi mà, gã biến thái Đường cơ bản này vẫn biến thái như vậy, bị thương chỉ như ngủ một giấc mà thôi.”
Ba người kia lúc này mới hiểu.
“Ta bị thương?” Câu nói này khiến Đường Thiên ngây ngốc, gã cúi đầu nhìn chính mình: “Ta đâu có bị thương gì?”
Lúc này Hạc và Lăng Húc cũng đã tới, Lăng Húc được Hạc trấn an đã bình tĩnh trở lại. Hạc nghe Đường Thiên nói vậy bèn hỏi: “Ngươi còn nhớ trận chiến vừa rồi không?”
“Trận chiến? Trận chiến nào?” Đường Thiên như tên ngốc không nghĩ ra, vẻ mặt mờ mịt.
Lần này mọi người đều im hẳn.
“Ngươi thật sự không nhớ chút gì?” Lăng Húc vẻ mặt nghi ngờ: “Chẳng lẽ ngươi sợ ta tới tính sổ nên giả vờ lừa gạt?”
“Ngươi tính sổ ta cái gì?” Đường Thiên vẻ mặt khó hiểu.
“Ngươi thật sự không nhớ?” Lăng Húc vẫn chưa bỏ ý đồ.
“Nhớ cái gì?” Đường Thiên khinh bỉ nhìn đám người: “Đừng tưởng làm trò vậy ta sẽ rút lui, nói cho các ngươi biết, ta biết tỏng âm mưu của các người rồi! Định móc ngoặc với nhau lừa ta? Không có cửa đâu! Nằm mơ đi!”
Nhìn Đường Thiên vẻ mặt đắc ý, mọi người câm nín.
Hạc: “Ngươi đột nhiên bốc lên rất nhiều lửa đen.”
Lăng Húc: “Sau đó ngươi rút từ trong hư không ra một thanh kiếm.”
Hạc: “Sau đó Mông Vi triệu hoán huyết mạch.”
Lăng Húc: “Cho kiếm của cô ta.”
Đường Thiên nhíu mày nói tiếp: “Sau đó cô ta chém ta?”
Hạc: “Sau đó cô ấy đưa kiếm cho ngươi.”
Lăng Húc: “Rồi cô ta chết!”
“Ha ha ha ha!” Đường Thiên cười tới mức nước mắt chảy dài: “Này này này, các ngươi có thể bịa chuyện chuyên nghiệp hơn chút được không? Cô ta đưa kiếm cho ta rồi tự chết? Ha ha ha! Chẳng lẽ là bởi ta quá đẹp trai? Ruồi trâu, ngươi thấy chưa, đúng là ta đẹp trai hơn ngươi nhé!”
Amaury sắc mặt kỳ quái: “Đường cơ bản, họ không lừa ngươi đâu.”
“Âm mưu cấp thấp ấu trĩ này cũng lôi ra lừa thiếu niên như thần, hừ hừ, ta biết tỏng rồi nhé!” Đường Thiên đương đương đắc ý.
“Thanh kiếm đó trên người ngươi.” Hạc chỉ thanh kiếm bên hông Đường Thiên.
Đường Thiên cúi đầu, lập tức sửng sốt, lại khinh thường nói: “Chắc chắn các ngươi cố tình đặt kiếm bên cạnh ta.”
Gã chẳng buồn đẻ ý đặt tay lên thanh kiếm bên hông, khi ngón tay chạm tới vỏ kiếm lại lập tức sửng sốt. Một cảm giác khó diễn tả được bằng lời sinh ra từ cơ thể gã.
“Ồ, cảm giác thật kỳ quái.” Đường Thiên vẻ mặt hoang mang.
Hạc nhìn chằm chằm vào sắc mặt Đường Thiên, hỏi ngay: “Có cảm giác gì?”
“Hình như hơi quen thuộc, lại hơi xa lạ, ô, kiếm này có võ hồn!” Đường Thiên kinh ngạc.
Hạc lập tức nói: “Ngươi đâm thủ một kiếm xem.”
Mọi người lập tức tản ra, nhường không gian.
Nụ cười trên mặt Đường Thiên lập tức biến mất, gã sờ lên vỏ kiếm, một cảm giác cực kỳ quen thuộc đột nhiên sinh ra, cứ như gã tập luyện kiếm pháp đã lâu. Thật kỳ lạ, rõ ràng mình không tu luyện kiếm pháp bao lâu mà.
Gần như suy nghĩ vừa hiện, kiếm đã rời vỏ.
Động tác gã thi triển vô cùng nhanh chóng, Đường Thiên cũng bị động tác của mình làm cho ngây ngẩn, vô thức đâm ra một kiếm.
Xoeẹt!
Một vết kiếm thẳng tắp kéo dài từ chân gã tới xa mười lăm thước.
Đường Thiên tròn mắt.
“Hắn không nhớ thật.”
“Thật thần kỳ.”
“Chẳng lẽ là mất trí nhớ? Ồ, chúng ta cần nghiên cứu một chút!”
“Đúng vậy đúng vậy, đây là cơ hội tốt.”
Đám người hưng phấn bàn luận.
Đường Thiên khôi phục tinh thần, bất mãn nói: “Rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Đám người mồm năm miệng mười kể lại chuyện ngày đó. Đường Thiên nghe xong hai mắt tròn to, vẻ mặt dại ra vì bất ngờ.
Sau khi nghe xong, Đường Thiên im lặng một lát rồi hỏi: “Thánh Kiếm đâu rồi.”
“Biến mất.” Hạc đáp.
Đường Thiên vô cùng đau đớn: “Biến mất? Sao lại biến mất cơ chứ! Ai da, Thánh Kiếm đó, bán sẽ được bao tiền đây! Thánh Kiếm đó, bán rồi chúng ta đều giàu to, ăn được tới già đó!”
Tới phiên mọi người tròn mồm.
Đường Thiên lẩm bẩm: “Xem ra đành bán Bình Yên kiếm thôi, ám bảo chòm sao, nghe là biết bán được không ít tiền rồi.”
Bình Yên kiếm trong tay gã run rẩy.
Cảm nhận được sự sợ hãi của Bình Yên kiếm trong tay, Đường Thiên cười ha hả: “Đùa thôi, đùa thôi!”
“Có điều, nói cách khác, chúng ta thắng?”
“Có thể coi là vậy.” Hạc không dám chắc.
“Ha ha, vậy phải ăn một bữa thật no chúc mửng ồi!” Đường Thiên giơ cao hai tay hoan hô, dứt lời lao thẳng về phía đống lửa nướng dê cách đó không xa.
Những người còn lại hai mặt nhìn nhau.