Khoa Lâm chuẩn bị đầy đủ, bên trong quân doanh tinh thạch chồng chất như núi, không ngừng có binh sĩ bê từng rương từng rương tinh thạch cuồn
cuộn không ngừng ném vào trong một cái lò luyện, năng lượng cuộn trào
mãnh liệt từ trong lò luyện phóng ra. Cái lò luyện này được dỡ từ một
chiếc chiến hạm cỡ trung xuống, tác dụng của nó là lấy năng lượng trừ
trong tinh thạch phóng ra, cung cấp cho chiến hạm sử dụng.
Khoa Lâm rất rõ ràng chướng ngại lớn nhất trong một trận chiến này chính là địa lợi, năng lượng thưa thớt sẽ khiến bọn họchiến đấu trở nên cực
kỳ gian nan, đồng thời giúp đối phương thực lực tăng nhiều.
Tuy rằng không biết đối phương dùng thủ đoạn gì khiến năng lượng ở Hoang Châu trở nên thưa thớt như thế, nhưng mà nếu năng lượng đã thưa thớt,
vậy thì gia tăng năng lượng. Khoa Lâm nghĩ đến tinh thạch, tại Thánh Vực tinh thạch cao giai không phải vật hiếm lạ gì, bình thường đều là dùng
cho chiến hạm. Khoa Lâm từ đó nghĩ đến lò luyện của chiến hạm, thử một
lần, quả nhiên hiệu quả tuyệt hảo, khuyết điểm duy nhất chính là quá
lãng phí tinh thạch.
Đối với Thánh Điện tài đại khí thô mà nói, lãng phí chưa bao giờ là vấn đề gì lớn.
Khoa Lâm từ hậu phương gom được nhiều tinh thạch kinh người, ngay từ đầu chiến đấu, tinh thạch điên cuồng đưa vào trong lò luyện tựa như không
cần tiền nữa vậy.
Năng lượng nồng nặc, làm cho binh lính vang lên một trận hoan hô. Đây
mới là cảm giác bọn họ quen thuộc, đây mới là tiết tấu bọn họ quen
thuộc. Bọn họ bắt đầu điên cuồng biểu diễn, các loại hình thức công kích tựa như hạt mưa từ trong quân doanh gào thét đánh về phía cứ điểm.
Một khi năng lượng sung túc, binh đoàn Khoa Lâm lập tức thể hiện ra sự huấn luyện có tố chất và sức chiến đấu.
Bom đạn tới tấp!
Khoa Lâm không có ý đẩy mạnh đến dưới thành đánh giáp lá cà với Tội Vực, gã chia binh đoàn trên tay làm mấy tổ, từ xa xa luân phiên pháo kích cứ điểm. Hắn còn chuyên môn dỡ bỏ vũ khí chiến hạm trên mấy chiếc chiến
hạm, những vũ khí chiến hạm uy lực thật lớn này đem đến áp lực cực lớn
cho đám Đỗ Khắc.
Mà tại ngoại vi quân doanh có trọng binh bảo vệ, chồng lên năng lượng
tráo dày đặc, nhằm đề phòng trinh sát của đối phương đục nước béo cò.
Khoa Lâm lấy gần một nửa binh lực trên tay mình dùng để bố trí phòng
tuyến, chế tạo một cái vỏ rùa kiên cố vô cùng.
Trinh sát Tội Vực ở một bên nhìn chằm chằm, tựa như đối diện với con rùa co mình trong vỏ, không chỗ hạ thủ.
Cứ điểm bị bao phủ bên trong Binh đoàn Khoa Lâm giội bom tới tấp, ánh lửa từ những vụ nổ, dày đặc vô cùng.
Cứ điểm Tội Môn cũng liền tiến hành phản kích từ thời điểm đầu.
Từng cái thân ảnh giống như Ma thần phóng lên cao, các loại quang mang pháp tắc sáng lên trên không Hoang Châu.
Song phương đều bị công kích của nhau làm giật nảy mình.
Khoa Lâm nhìn những cường giả Tội Vực phiêu phù trên không kia, mặt hiện vẻ kinh sợ, trên người những cường giả Tội Vực ở bầu trời kia tỏa ra
dao động thực sự là đáng sợ. Tuy rằng sớm biết võ giả Tội Vực có thực
lực cá nhân rất cường hãn, nhưng mà tận mắt nhìn thấy, vẫn khiến Khoa
Lâm chấn động tương đối lớn.
Thiểm điện, mưa lửa, cuồng phong, không gian trảm...
Phương thức công kích của bọn họ kỳ quái như thế đó, không có bất cứ năng lượng gì, lại có uy lực kinh người.
May mà những võ giả Tội Vực này đơn đả độc đấu, nếu như bọn họ cũng am hiểu binh đoàn, đó mới là phiền phức chân chính.
Ngay từ đầu, Binh đoàn Khoa Lâm bởi không quen với phương thức công kích cổ quái khác lạ như thế, tổn thất không nhỏ. Công kích kiểu thiểm điện
mưa lửa còn đỡ, năng lượng tráo còn có thể chống lại. Mà loại công kích
như không gian pháp tắc, thường thường quỷ dị khó dò.
Ngay từ đầu chiến đấu, song phương đều có thương vong.
Nhưng mà khi song phương quen thuộc lẫn nhau, binh đoàn Khoa Lâm bắt đầu từ từ chiếm cứ thượng phong. So về viễn trình công kích, Binh đoàn Khoa Lâm có ưu thế càng lớn. Phương thức chiến đấu mà Binh đoàn Khoa Lâm
quen thuộc nhất chính là viễn trình công kích như hiện tại, mà phía Tội
Vực rất chịu thiệt, năng lượng pháp tắc có thể viễn chiến cũng không
nhiều.
Khoa Lâm thở phào nhẹ nhõm, cục diện hiện tại cùng gã dự đoán là không sai biệt lắm.
Khoa Lâm nghĩ rất đơn giản, chỉ cần có đủ tinh thạch, gã hoàn toàn có
thể từng chút một đập vỡ cứ điểm Tội Môn, do đó bức ép đối phương chủ
động tiến công, lấy khỏe đánh mệt, gã có thể vững vàng nắm quyền chủ
động chiến trường.
Về phần tinh thạch, gã chuẩn bị đầy đủ lắm rồi, toàn bộ tinh thạch ở
thương khố, binh doanh, thương hội dọc đường đều bị hắn điều động, số
lượng tinh thạch gã có là rất nhiều, có thể chiến đấu cường độ cao liên
tục một tháng.
Gã không có chút nào vội vàng xao động, binh đoàn giống như không biết mệt mỏi, luân phiên công kích.
Nhưng mà rất nhanh gã liền biết đối phương cũng không phải loại xoàng.
Những trinh sát Tội Vực tại ngoài binh doanh kia, bỗng nhiên không ngừng bắt đầu khởi xướng công kích vào chiến trận.
Vốn có Khoa Lâm có chút lơ đểnh, gã bố trí phòng thủ chuyên nhằm vào
những trinh sát này. Nhưng mà lực xung kích của trinh sát Tội Vực hiển
nhiên vượt qua gã dự liệu. Bọn họ không tổ chức nghiêm mật, mà tựa như
bầy sói, tốp năm tốp ba, không ngừng khởi xướng xung kích vào chiến
trận.
Mỗi một tiểu đội trinh sát, tất nhiên có một vị cao thủ thực lực cường
hãn. Trong chiến đấu ở khoảng cách gần như vậy, Khoa Lâm mới chân chính
cảm nhận được sức phá hoại của cường giả Tội Vực là kinh người cỡ nào.
Tốc độ bọn họ nhanh như thiểm điện, thân hình quỷ mị. Bọn họ trùng lặp
xung kích, có khi bỗng nhiên xuất hiện bên ngoài năng lượng tráo, trực
tiếp công kích năng lượng tráo. Khoảng cách giữa song phương rất gần,
bọn họ thậm chí có thể nhìn thấy vẻ dữ tợn trên mặt nhau, không ít binh
sĩ bị ảnh hưởng, động tác có chút lộn xộn, đồng bộ suất giảm xuống với
mức độ khác nhau, năng lượng tráo nhìn qua có chút bất ổn.
sắc mặt Khoa Lâm nghiêm trọng, trầm giọng quát thủ hạ binh sĩ. Hắn tin
tưởng, chỉ cần bọn họ không tự loạn trận cước, địch nhân tuyệt đối vô
pháp công phá năng lượng tráo. Năng lượng tráo do binh đoàn hình thành,
đủ để chống đỡ vũ khí chiến hạm tấn công. Thực lực cá nhân của đối
phương có mạnh nữa, Khoa Lâm cũng không tin đối phương có thể công phá
năng lượng tráo của bọn họ.
Nhưng mà, rất nhanh, Khoa Lâm liền biết mình lý giải về Tội Vực còn là quá nông cạn.
Cường giả của Tội Vực, phát triển tại hoàn cảnh cực đoan tàn khốc, mỗi
một vị võ giả hơi có danh tiếng, đều kinh lịch vô số chém giết. Mà cường giả lên bảng càng là người bò ra từ trong đống xác chết. Có lẽ bọn họ
tại chiến trận không có bất cứ tạo nghệ gì, nhưng mà bọn họ lý giải về
chiến đấu, khứu giác nhạy cảm đối với cơ hội, tuyệt đối không phải võ
tướng như Khoa Lâm có khả năng tưởng tượng.
Giữa các cao thủ, luôn luôn có sự ăn ý nào đó khó kể.
Một gã võ giả Tội Vực bỗng nhiên trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ, lực
lượng phóng ra từ Pháp tắc diện cuộn trào mãnh liệt, hơn trăm khỏa lôi
cầu cỡ trái dưa hấu bỗng nhiên xuất hiện xung quanh gã. Lôi cầu U lam
tản ra khí tức nguy hiểm cực độ, pháp tắc lực lượng kinh khủng khiến
phiến không gian này bắt đầu hơi hơi vặn vẹo.
Binh sĩ ở phía sau năng lượng tráo chưa từng gặp địch nhân đáng sợ như thế, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Khóe miệng người võ giả Tội Vực toát ra nụ cười khoái ý dữ tợn, huyết
cừu với Quang Minh Châu đã sớm dung nhập trong máu huyết bọn họ.
Hơn trăm khỏa lôi cầu tựa như hạt mưa cùng đánh lên trên một điểm, quang mang chói mắt trong nháy mắt tỏa ra, binh sĩ ở phụ cận cảm thấy trắng xóa một mảnh.
Ngay cả Khoa Lâm cũng bị đạo quang mang đột nhiên sáng lên này làm cho
giật nảy mình, nhưng mà năng lượng tráo kịch liệt rung chuyển khiến tim
gã thoáng cái như nảy lên tận cổ họng.
Võ giả đánh lôi cầu đã thoát lực liền được đồng bạn cấp tốc tiếp ứng đưa về hậu phương, một kích vừa rồi kia, hắn vận lực lượng từ Pháp tắc diện của mình tiêu hao hầu như không còn! Nhưng mà động tác này của hắn, tựa như một cái mồi lửa, đốt nổ toàn bộ chiến trường. Không ngừng có võ giả trước ngã sau lên, phát động một kích toàn lực.
Võ giả lĩnh ngộ Pháp tắc diện, một khi bất chấp tất cả phát động một kích toàn lực, uy lực mạnh đến đáng sợ.
Cái đầu Khoa Lâm có chút phát mộng, gã bị tràng diện trước mắt làm sợ
ngây người, gã chưa từng thấy tiến công điên cuồng như thế!
Địch nhân tựa như thiêu thân lao đầu vào lửa, bất chấp tất cả mà công
kích năng lượng tráo, có người thậm chí dùng thân thể va chạm vào năng
lượng tráo. Mỗi người chỉ phát động một kích, nhẹ thì thoát lực, nặng
thì trọng thương, nhìn những gia hỏa mất đi sức chiến đấu kia được đồng
bạn kéo xuống, trên khuôn mặt tràn đầy máu tươi nở nụ cười điên cuồng,
bên trong ẩn chứa hận ý khắc cốt ghi xương, khiến trong lòng Khoa Lâm
sinh ra một cổ hàn ý.
Đồ liều mạng!
Thằng điên!
Liên tục không ngừng điên cuồng va chạm, năng lượng tráo xuất hiện một
cái khe cực nhỏ, một gã võ giả Tội Vực tu luyện không gian pháp tắc con
mắt sáng ngời, thân hình hắn đột nhiên biến mất tăm tích.
Sau một khắc, hắn như u linh xuất hiện ở bên trong chiến trận đối
phương, trong nháy mắt bảy tám đạo máu tươi gió bão bay lên không trung, cổ họng mấy tên binh sĩ hiện lên một vết máu cực nhỏ.
Khoa Lâm là người đầu tiên phản ứng, lớn tiếng quát: "Giết chết hắn!"
Bên trong chiến trận nồng nặc năng lượng ảnh hưởng rất lớn đến thực lực
võ giả Tội Vực này, nhưng mà hắn vẫn vô cùng hung hãn, hắn tựa như một
con dã thú hung mãnh, sau khi liên tục kích sát hơn mười tên binh sĩ,
mới bị kiếm mang thương mang chen chúc mà tới giết chết.
Khoa Lâm không kịp thở phào nhẹ nhõm, gã bỗng nhiên phát hiện, tràng
diện không những không giảm bớt, trái lại trở nên càng thêm khẩn trương.
Trinh sát Tội Vực vốn đã điên cuồng trở nên triệt để điên cuồng!
Bọn họ nhìn thấy hi vọng thắng lợi, không có gì khiến bọn họ hưng phấn
hơn so với cái này, điên cuồng! Bọn họ bỗng nhiên phát hiện, đối diện
đại quân Quang Minh Châu, bọn họ cũng không phải là không có cơ hội. Vô
số thi cốt trước Tội Môn, khiến thần thoại Quang Minh Châu không thể
chiến thắng ăn sâu vào trong lòng mỗi một người Tội Vực.
Khi cái thần thoại không thể phá vỡ này xuất hiện một vết nứt, nhiệt
huyết và cừu hận ẩn sâu tại bên trong người Tội Vực liền bạo phát tựa
như núi lửa phun trào.
Bọn họ tựa như thủy triều, từ các phương hướng đánh về phía chiến trận Quang Minh Châu, ai nấy tình trạng như điên!
Năng lượng tráo mà Khoa Lâm cho rằng đã đủ dày đặc giờ trở nên cận kề
nguy hiểm, gã biết rõ trước chiến mình nhất định đã bỏ qua mộtđiều gì.
Nhưng mà lúc này đã không cho phép gã suy nghĩ, gã không thể không triệu tập một bộ phận binh lực, gia tăng duy trì nhân số năng lượng tráo.
Nhưng mà lúc này, gã mới đột nhiên phát hiện, số lượng trinh sát xung quanh thực sự quá nhiều!
Gã hoắc mắt cả kinh, lẽ nào những trinh sát này mới là phương hướng chủ công chân chính của đối phương?
Trong lòng Khoa Lâm sinh ra một tia ảo não, nhưng mà gã biết rõ hiện tại không phải thời điểm để ảo não, trước mắt trọng yếu nhất chính là ổn
định cục diện. Địch nhân điên cuồng, công kích hãn không sợ chết, khiến
binh sĩ bị đã kích thật lớn.
Binh đoàn của Khoa Lâm huấn luyện có tố chất, trấn thủ một phương, nhưng mà tại cảnh nội Quang Minh Châu chưa từng gặp chiến đấu thảm liệt như
thế, chưa từng gặp địch nhân đáng sợ như thế! Ngay cả bản thân Khoa Lâm
cũng bị chấn động, thì binh lính có thể nghĩ mà biết.
Khoa Lâm ngửi được khí tức nguy hiểm, sĩ khí phe mình bất ổn, một khi chiến cuộc bất lợi, rất có khả năng bị sụp đổ.
Khoa Lâm nhanh chóng quyết đoán, thủ đã! Ổn định cục diện!
Gã chuẩn bị gia tăng lực lượng phòng thủ, đồng thời giảm công kích cứ
điểm, đối phó địch nhân như thủy triều đã. Sóng người dày đặc như thế,
chỉ cần mấy vòng bắn đồng loạt liền có thể tạo thành thương vong cực lớn cho đối phương.
Đối phương cũng chỉ dựa vào một luồng nhiệt huyết để chống đỡ!
Khoa Lâm tỉnh táo lại, chuẩn bị cho địch nhân một kích trí mạng.
Nhưng vào lúc này, khóe mắt gã thoáng nhìn sóng người bên ngoài năng
lượng tráo, bỗng nhiên từ trong tách ra, lộ ra một cái thông đạo.
Con mắt Khoa Lâm đột nhiên nhíu lại.
Đó là...