Trại tu luyện Hàn Cổ được sáng lập đã một thời gian, quy mô rất lớn, thế nhưng hàn triều vùa qua vẫn khiến doanh trại bị tàn phá nặng nề. Khi Đinh Thần dẫn mọi người tới lập tức bị lệnh vùi đầu vào xây dựng lại.
Trại tu luyện đều do gạch băng chế thành, những viên gạch băng này cực kỳ rắn chắc, hơn nữa chứa đựng hàn triều, muốn cắt đứt cực kỳ khó khăn, đây là một phương thức tu luyện hàng ngày không tồi cho các võ giả.
Không chỉ riêng nơi đóng quân, ngay cả thành Hàn Cổ đều do gạch băng xây thành. Mỗi viên gạch băng dài tới ba trượng, rộng hơn một trượng, cao cũng một trượng, còn cao hơn người bình thường.
Muốn chế tạo gạch băng lớn như vậy cũng không dễ, tiêu tốn rất nhiều nhân lực. Cả thành Hàn Cổ cùng trại tu luyện đều do các võ giả một đao một búa dựng thành. Khả năng phòng ngự của những viên gạch băng lớn này cực kỳ xuất sắc, có thể chống đỡ được công kích của binh đoàn, còn tốt hơn những loại đá nổi tiếng về cứng rắn.
Binh là hồn tướng, cực kỳ mẫn cảm với những vật như vậy, điều này càng xác minh suy đoán trong lòng hắn.
Mỗi ngày hắn đều đi tới đi lui giữa trại tân binh và thành Tam hồn, từ thành Tam Hồn hắn có thể biết được tiến độ của kế hoạch bắc đẩu. Với chòm Đại Hùng hiện tại, nếu kế hoạch Bắc Đẩu thành công, thực lực cả chòm sao sẽ tăng vọt về chất.
Tài nguyên cho hệ thống võ kỹ hiện tại đã sớm bị võ hội Quang Minh, Hắc Hồn cùng các chòm sao Hoàng Đạo chia cắt sạch sẽ. Chòm Đại Hùng muốn quật khởi chỉ có hai cách, một là không ngừng chiếm đoạt làm lớn mạnh bản thân, một cách khác là sáng tạo một hệ thống hoàn toàn mới.
Cơ nghiệp của Đường Thiên hiện tại chính là do chiến đấu mà thành. Thế nhưng giao tranh giữa hai đại cự đầu chòm Sư Tử và võ hội Quang Minh khiến Đường Thiên có cơ hội. Với thực lực của chòm Đại Hùng ngày nay, cứ tiếp tục phát triển cũng đủ làm cường hào một phương. Thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi, đỉnh cao của nó là đạt tới cấp Hoàng Đạo.
Mười Hai Cung Hoàng Đạo không cung nào dễ chọc. Hắc Hồn ẩn nấp trong bóng tối, lúc nào cũng có thể giương nanh múa vuốt. Thành tựu ngày nay của Đường Thiên cũng chứa vô số may mắn, Binh sao có thể đặt hy vọng vào may mắn được?
Kế hoạch Bắc Đẩu mới là trọng tâm trong mắt hắn, vì kế hoạch Bắc Đẩu rất có thể lật đổ hệ thống võ kỹ bây giờ, Binh hiểu rất rõ thứ sức mạnh có thể lật đổ thường thức này.
Binh đoàn Nam Thập Tự năm xưa cũng thua tại mặt này.
Kế hoạch Bắc Đẩu đang trong thời khắc mấu chốt, Binh tuyệt đối sẽ không điều động nhân thủ. Không chỉ như vậy, ngay cả các Thánh giả tại thành Diêu Quang cũng bị Binh gọi về, tiếp tục nghiên cứu.
Binh gieo hạt, kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng may Đinh Thần vẫn phụ trách nhóm người Đường Thiên, đoàn người lặng lẽ vùi đầu vào công việc, bọn họ cần thời gian tiêu hóa những việc xảy ra dọc đường. Thứ gạch băng bọn họ cần chế tạo có kích thước nhỏ hơn nhiều, tất cả đều là gạch băng vuông vắn kích cỡ một thước.
Đường Thiên không nghĩ nhiều như vậy, cắt gạch băng lại là một trải nghiệm hoàn toàn mới đối với gã. Hàn triều trong khối băng không mấy ảnh hưởng tới gã, còn sức mạnh của gã lại mạnh tới thái quá, vung đao lên là chém điên cuồng.
Khối băng bất quy tắc trước mặt gã nhanh chóng bị chặt thành ngay ngắn chỉnh tề, gã lại cảm thấy thú vị, chơi tới mức quên cả trời đất, vụn băng bay loạn. Chỉ chớp mắt trước mặt gã đã chất đống đầy gạch băng.
Hiệu suất kinh người của Đường Thiên lập tức khiến không ít người chút ý.
"Lão Đinh thật may mắn, lại thu được một người mạnh mẽ." Một võ sư khác nói với Đinh Thần.
Đinh Thần cười ha hả: "Chỉ có chút sức trâu thôi, còn phải tập luyện nhiều."
"Đã không tồi rồi, dốc hết toàn lực, sức khỏe như vậy cũng tốt, hiệu quả cũng không tồi, tiểu tử này nền móng cơ bản vững chắc, là hạt giống tốt!" Ánh mắt võ sư lóe lên vẻ khen ngợi.
Đinh Thần tiện miệng ứng phó: "Đến lúc đó mong ngươi chỉ điểm một chút, đừng giấu bản lĩnh!"
"Được! Không thành vấn đề!" Đối phương sảng khoái đồng ý.
Đinh Thần tới bên người Đường Thiên, đang định nói chuyện, đột nhiên một nữ tử khoảng bốn mươi tuổi bước vào, nhìn bốn phía một lúc, khi thấy đống gạch chất cao như ngọn núi nhỏ trước mặt Đường Thiên, ánh mắt lập tức sáng lên, cất giọng nói: "Tiểu Đinh Tử!"
Đinh Thần ngẩng đầu, thấy nữ tử trung niên vội vàng chạy tới: "Anh tỷ, sao tỷ lại tới đây?"
Nữ tử được gọi là Anh tỷ cười nhạt: "Trong phủ đang thiếu nhân thủ, ta tới tìm người giúp, trong nhóm của ngươi có người không tồi."
Đinh Thần âm thầm kêu khổ, sợ lại gặp chuyện, vội vàng nói: "Thằng nhóc này đúng là có chút sức trâu, chỉ có điều ngài cũng thấy đó, tướng mạo của hắn đúng là quá. . . Không thích hợp. . ."
Đinh Thần nhắm mắt, trong lòng lệ chảy ròng ròng, nói xấu thủ lĩnh trước mặt thủ lĩnh, sao mình lại gặp chuyện thế này cơ chứ? Đại nhân, tiểu nhân nói xấu ngài cũng chỉ do vạn bất đắc dĩ, thân bất do kỷ. . .
Anh tỷ nhìn Đường Thiên, ánh mắt lộ vẻ đồng tình và thương hại, trừng mắt lườm Đinh Thần một cái: "Tướng mạo thì liên quan gì? Tiểu tử xông xáo vậy chắc chắn sau này rất có tiền đồ."
"Tiểu nhân sợ đại tiểu thư. . ." Đinh Thần miễn cưỡng nói.
Sắc mặt Anh tỷ càng bực tức, chỉ Đinh Thần mắng: "Sao nào? Trong lòng Tiểu Đinh Tử ngươi tiểu thư là loại người nông cạn chỉ biết nhìn tướng mạo sao? Tiểu Đinh Tử, đúng là ta nhìn nhầm ngươi rồi! Sao? Ngươi không muốn thả người?"
Đinh Thần trong lòng tuyệt vọng, trời đất chứng giám, ta vô tội mà. . .
Gương mặt hắn vẫn không dám lộ ra, chỉ đành nói: "Anh tỷ coi trọng là phúc phận của hắn, đệ nào dám can ngăm! Để đệ tới căn dặn hắn hai câu, tính tình A Sửu khá cứng đầu, mong Anh tỷ thông cảm!"
Lúc này sắc mặt Anh tỷ mới xuôi xuôi: "Đi đi, ta sẽ chiếu cố hắn. Cũng chỉ vài ngày thôi, ban ngày tới phủ giúp việc, tối lại về đây, ngươi dạy kèm cho hắn, sẽ không ảnh hưởng tới việc tu luyện đâu."
Đinh Thần thấy vậy chỉ đành đáp ứng.
Đinh Thần cúi đầu ủ rũ, kéo Đường Thiên sang một bên: "Đại nhân, hết cách rồi, ngài phải tới phủ thành chủ thôi."
"Đi thì đi, ta thấy Anh tỷ là người tốt mà!" Đường Thiên lại chẳng hề sợ hãi, gã đã nghe rõ đoạn đối thoại của hai người, cảm thấy Anh tỷ rất tốt."
"Anh tỷ đúng là người tốt!" Đinh Thần nhìn Đường Thiên, trong lòng nói thầm, đại nhân, ngài không ý thức mình tới nằm vùng à? Nằm vùng nguy hiểm lắm đấy!
"Vậy để ta đi!" Đường Thiên nhếch miệng mỉm cười.
Đinh Thần trong lòng quýnh lên, vội vàng kéo lại, sắc mặt thận trọng: "Đại nhân, phủ thành chủ tàng long ngọa hổ, không biết sẽ có bố trí ra sao. Tiểu nhân cũng chưa từng vào đó, không biết gì về nơi đó cả. Thế nhưng đại nhân, cho dù thế nào mong ngài nói ít đi!"
"Ít nói!" Đường Thiên hỏi ngược lại.
"Vâng!" Đường Thiên gật đầu cực kỳ kiên quyết; "Ít nói ít sai lầm, không nói không sai!"
Đường Thiên bất mãn nói thầm: "Ngươi không chịu tin ta. . ."
Tin ngươi chúng ta chết sạch cả thôi!
Đinh Thần càng thêm kiên quyết: "Đại nhân, xin đáp ứng thuộc hạ! Thuộc hạ hiểu tình hình nơi này hơn ngài!"
"Được rồi được rồi!" Đường Thiên chỉ đành nhận lời, gã cảm thấy Đinh Thần nói rất có lý, Đinh Thần rõ ràng thông thạo tình hình nơi này hơn mình.
"Nhất định phải ít nói!" Đinh Thần không nhịn được dặn lại lần nữa.
"Ít nói ít nói!" Đường Thiên miệng lẩm bẩm như muốn khắc hai chữ này vào đầu. Thấy dáng vẻ Đường Thiên như vậy, Đinh Thần thoáng yên tâm lại.
Đại nhân mặc dù hơi kém thông minh nhưng vẫn nghe lời người khác.
"Xin đại nhân hãy cẩn thận."
Đinh Thần tiễn Đường Thiên và Anh tỷ ra khỏi nơi đóng quân, trong lòng cực kỳ lo lắng.
Trên đường Anh tỷ thuận miệng hỏi hai câu, thấy Đường Thiên trầm mặc ít lời, trong lòng lại càng đồng tình. Đứa nhỏ này không chỉ xấu xí lại còn chất phác hướng nội, thật đáng thương.
Phủ thành chủ quy mô rộng lớn kinh người, Anh tỷ dẫn theo Đường Thiên, ven đường không ít người dồn đập hành lễ vẫn an nàng.
"Phủ thành chủ có bốn viện, ở trung tâm là chủ viện, A Sửu, ngươi phải nhớ đừng tới gần chủ viện. Ba viện khác là tiền viện, đông viện và tây viện. Lần này tây viện cần ngươi tới giúp."
Nàng dẫn theo Đường Thiên tới tây viện của phủ thành chủ, trong góc, một bức tường băng đã sụp hơn nửa, xung quanh chất đầy tảng băng. Anh tỷ ôn nhu nói với Đường Thiên: "A Sửu, ngươi đục những tảng băng này thành gạch găng, cứ như ở trại huấn luyện là được."
"À!" Đường Thiên đáp, trong lòng tiếp tục lẩm nhẩm: "Ít nói. . . Ít nói. . ."
"Vậy ta đi trước." Anh tỷ nói.
"Được!" Đường Thiên đáp một tiếng rồi cúi đầu đục gạch băng.
Binh lặng lẽ xuất hiện, cực kỳ ngạc nhiên: "Ngươi còn có tiềm lực phương diện này cơ à, có thể ngừng nói thật!"
Đường Thiên vẻ mặt đau khổ: "Đại thúc, thế này khổ sở quá, chúng ta giết thẳng vào được không?"
Dọc dường đi Anh tỷ cái gì cũng hỏi, gã chỉ liều mạng lẩm bẩm "ít nói" trong lòng mới qua được, vài lần thiếu chút nữa thì lộ.
"Cố nhịn, cố nhịn đi!" Binh an ủi, miệng lại tiếp tục đánh giá tỷ mỷ: "Ai da, đây là kết cấu cứ điểm tiêu chuẩn đây mà, ta đã nói mà, thành Hàn cổ này quả không đơn giản, phòng ngự tại đây tuyệt đối không kém thành Tam Hồn của chúng ta!"
"Lợi hại vậy à?" Đường Thiên ngạc nhiên, thành Tam Hồn trải qua vài trận chiến, tiêu chuẩn phòng ngự cực cao.
"Cũng khá lợi hại!" Binh khen ngợi: "Ngươi nhìn bức tường này, ngươi không cảm thấy quá cao à? Hơn nữa độ dày như vậy, đây mới là một khu viện, sao lại cần tường dày như vậy?"
"Cũng đúng!" Đường Thiên gật đầu lia lịa.
"A!" Binh a lên một tiếng, như cảm giác được gì đó nhưng lại không dám chắc, gã nhỏ giọng nói: "Ngươi để Tiểu Nhị cảm nhận một chút xem, Tiểu Nhị mẫn cảm với sóng năng lượng nhất."
"Có thứ gì à?" Đường Thiên ngạc nhiên, vội gọi: "Tiểu Nhị, tới thử xem!"
Tiểu Nhị nhẹ nhàng bay khỏi thân thể Đường Thiên, hai mắt nó nhắm nghiền, một lúc sau mới độ tnhiên mở mắt ra. Tinh Thần Tán thu lại, cây dù chỉ thẳng vào chủ viện ở phía bắc.
Đúng là có phản ứng, Đường Thiên phấn chấn hẳn lên, vội vàng hỏi: "Tiểu Nhị, ở đó có gì vậy?"
Tiểu Nhị sắc mặt mịt mờ nhìn Đường Thiên, vẻ mặt dại ra.
Đường Thiên thấy vẻ mặt này cũng biết không hỏi được. Có điều Tiểu Nhị chỉ hướng đó chắc chắn có thứ gì đó.
"Buổi tối chúng ta âm thầm tới điều tra." Binh trầm giọng nói, ánh mắt bừng sáng.
Đề nghị này lập tức khiến Đường Thiên phấn chấn, so với ẩn nấp trà trộn, lén lút lẻn vào mới hợp khẩu vị Đường Thiên. Hay nhất là gặp phải Thương Dương Vũ, sau đó cướp luôn Lục Phân Nhãn, không cần đi nằm vùng nữa, bớt phiền!
Gã đột nhiên đổi sắc, nhỏ giọng nói: "Có người tới!"
Binh và Tiểu Nhị vội vàng chui vào người Đường Thiên, Đường Thiên quay lại, giả bộ chặt gạch băng.
Một lúc sau, tiếng bước chân từ sau truyền lại.