Chiến Thần Bất Bại

Chương 98: Chương 98: Khổng Tước Viêm Bình




Đường Thiên bật thẳng tới, tiếng gió rít mạnh qua tai, tia lửa cũng theo làn gió mà hơi chập chờn.

Sát khí bùng phát, thiếu niên trên bầu trời giương mình như ánh nắng mặt trời rực rỡ gai mắt.

Nhị Trụ bên dưới hốt hoảng lui lại, sắc mặt tái nhợt, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, trong con ngươi chỉ có sự sợ hãi. Lực lượng mà hắn kiêu ngạo nhất lúc này đã hoàn toàn bị đánh tan.

Đường Thiên giữa không trung vẫn luôn tập trung khí cơ xuống Nhị Trụ bên dưới, thần thái đối phương ra sao đều lọt hết vào mắt gã, không có ngạc nhiên, không có chấn động, Đường Thiên lúc này như một kẻ đi săn lão luyện.

Sáu mũi phi đao lướt qua tạo thành sáu vệt sáng phiêu hốt vàng kim, mang theo tiếng lanh lảnh xé gió ép thẳng tới sau lưng Đường Thiên. Tiểu Lô thấy Nhị Trụ gặp nguy ra tay cứu viện, vừa xuất thủ đã không hề giữ lại chút gì, chân lực truyền hết vào phi đao, ánh đao mang vàng kim dung nhập vào thân đao, quỹ tích bay giữa không trung càng thêm phiêu hốt, tựa như cành liễu cong cong trong gió thổi.

Sáu vệt vàng kim phiêu hốt bất định đan xen với nhau giữa không trung, quỷ dị phiêu hốt, tốc độ nhanh như thiểm điện.

Không ai chú ý tới trong góc nhỏ, cô gái áo đen đang giương căng cây cung, ánh mắt lạnh băng sau tấm mặt nạ, sát ý ngưng tụ như châm.

Trên dây cung đã kéo căng là một mũi trọng tiễn bằng đồng nặng nề!

Mũi trọng tiễn đồng thau này khác với những mũi tên đồng mà nàng bắn trước đó, thân mũi tên lớn cỡ ngón tay cái, lông đuôi mũi tên không phải hai mảnh mà là ba mảnh, trên đầu mũi tên âm u lóng lánh sáng lạnh người.

Nàng cơ trí biến hóa, vừa rồi chỉ dây dưa cùng Tỉnh Hào, cố gắng ẩn giấu không phát huy thực lực, ngay cả Tỉnh Hào cũng không ngờ cây cung trên tay nàng lại không phải vật phàm.

Bí bảo chòm sao Thiên Tiễn, Thanh Cung!

Cây cung này có ba mũi tên hoàn toàn bất đồng, mũi tên đồng này chính là một trong số đó, mũi tên đồng bình thường vốn không cách nào phát huy thực lực chính thức của Thanh Cung này, chỉ ba mũi tên đặc chế mới có thể phát huy hoàn toàn uy lực của bí bảo này.

Chân lực truyền vào mũi trọng tiễn đồng thau, quang mang màu xanh mỏng như sợi tơ như một tia chớp quấn quanh mũi tên đi dọc lên phía đầu.

Kho quang mang màu xanh truyền tới đầu mũi tên, boong boong! Hai luồng tiễn nhận màu xanh ngọc bích bỗng bắn khỏi đầu mũi tên, đầu tên hơi bẹp lập tức biến thành bốn góc sắc nhọn.

Ngón tay trắng trẻo buông dây cung.

KENG!

oOo

Tỉnh Hào thấy phương thức công kích đầy khí phách của Đường Thiên cũng hơi thất thần, cho dù trong lúc luận bàn Đường Thiên khiến hắn không ngừng ngạc nhiên song khi thật sự chiến đấu, Đường Thiên lại phá tan nhận thức của hắn.

Tên này…

Đột nhiên, một luồng sát cơ cực kỳ mãnh liệt bùng phát khiến hắn thầm giật mình.

Tỉnh Hào biến sắc, không ngờ mình lại quên mất cô ả Hắc Hồn Mã kia!

Chết tiệt!

Khóe mắt liếc qua lập tức thấy một luồng tiễn quang màu xanh đậm biến mất giữa không trung, mục tiêu trực chỉ Đường Thiên.

Bất chấp mọi thứ, Tỉnh Hào không hề do dự, miệng hét gấp lên: “Bắc Miện!”

Vương miện trên chuôi kiếm lại tỏa sáng rực rỡ, cùng lúc đó, Bắc Miện Chi Kiếm trên tay Chỉ Hào đâm thẳng ra!

Kiếm mang màu trắng chói mắt rời kiếm rồi lập tức biến mất!

Keng!

Kiếm mang màu trắng đánh thẳng lên mũi tên màu xanh biếc.

Như một tiếng trống nặng nề đánh thẳng vào đáu lòng mọi người, một luồng khí huyết bốc lên. Cô gái áo đen kêu lên một tiếng trầm muộn, kiếm này của Tỉnh Hào đã toàn lực ứng phó, nàng không chiếm được chút lợi thế nào, nhưng… ánh mắt nàng vẫn bừng sáng.

Tỉnh Hào thở phào một hơi, nếu Đường Thiên xảy ra chuyện gì vậy chắc chắn mình sẽ hối hận không thôi. Nhưng đúng lúc này, khi kiêm quang đánh vào mũi tên, một luồng quang nhận màu xanh nho nhỏ đột nhiên bắn ra, rõ ràng là tiễn nhận do chân lực ngưng tụ thành lúc vừa rồi.

Hai luồng tiễn nhận rất nhỏ biến thành hai mũi tên ánh sáng giữa không trung, đột nhiên gia tốc, lẫn vào sáu mũi phi đao, không chút tiếng động!

Giữa không trung, Đường Thiên không còn chỗ nào né tránh!

Tỉnh Hào lại biến sắc, hắn thật không ngờ đối phương âm hiểm xảo trá tới vậy.

Đường Thiên gặp nguy!

ooo

Đường Thiên chỉ cảm thấy một khí tức cực kỳ nguy hiểm luôn tập trung lấy hắn, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt khiến tóc gáy hắn dựng đứng lên! Tiếng nổ bùng lên phía sau khiến hắn thầm thở phào một hơi, cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, song thật không ngờ một luồng sát cơ âm hàn yếu ớt lại lặng lẽ xuất hiện.

Đường Thiên giật mình!

Thực lực Tỉnh Hào đại ca ra sao gã hiểu rõ hơn ai hết. Ngay cả Tỉnh Hào đại ca cũng không ngăn cản nổi.

Gã đang giữa không trung, chẳng có chỗ nào mượn lực.

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình mồi…

Đòn tấn công này vốn đã nắm chắc lại bị đối phương nắm lấy sơ hỏ, nếu với tâm tính người bình thường sợ rằng đã uể oải buồn chán, song Đường Thiên lúc này lại không chút suy nghĩ tạp nham nào, mặc dù sát ý vô cùng yếu ớt nhưng Đường Thiên không dám buông lỏng, trực giác nói cho gã biết, trong sát ý yếu ớt này ẩn chứa nguy hiểm trí mạng.

Làm sao đây?

Đường Thiên vắt hết suy nghĩ, dưới sự kích mãnh liệt, võ hồn cấp bạc trong cơ thể cũng phát giác được nguy hiểm, trở nên vô cùng sinh động.

Đột nhiên, một luồng ý niệm tương liên cùng võ hồn cấp bạc.

Hả… Đây là?

Con ngươi Đường Thiên trợn ngược, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc khó tả, đây là…

Ngọn lửa võ hồn cấp bạc đột nhiên bùng phát, chút ý niệm mơ hồ này cũng nhanh chóng trở nên rõ ràng.

Bên ngoài từng phiến linh giáp của Khổng Tước Lam trên cơ thể Đường Thiên đột nhiên nổi lên từng gợn sóng rung động như hào quang, một ngọn lửa màu xanh lam đột nhiên xuất hiện phía dưới linh giáp. Một luồng khí tức cường đại dùng tốc độ kinh người thai nghén, thành hình!

Linh giáp trên lưng Đường Thiên bùng lên ngọn lửa màu xanh, từ từ bong ra thành phiến, vô thanh vô tức lơ lửng giữa không trung.

Cảnh tượng này khiến mọi người trợn tròn mắt há hốc mồm.

Chẳng biết từ lúc nào, một con khổng tước màu xanh da trời leo lên bả vai Đường Tiên, nó quay đầu, ánh mắt lạnh như băng, tư thế cao ngạo như bậc bề trên.Trên trán là một mảnh lông vũ đỏ tươi như sợi tơ, rực rỡ chói mắt.

Từng sợi lông khổng tước lơ lửng trên không trung mang theo ngọn lửa màu xanh lam, ánh sáng lại càng thêm rực rỡ. Đột nhiên, một chùm tia sáng màu u lam bắn khỏi linh giáp, nối liền với một mảnh linh giáp khác. Trong nháy mắt, vô số chùm sáng đan vào thành một tấm màn sáng màu xanh đậm, bên trên tấm màn sáng đó ánh lửa xanh chập chờn, trông tựa khổng tước xòe đuôi.

Khổng Tước Viêm Bình!

Chẳng rõ vì sao, cái tên này xuất hiện trong lòng Đường Thiên.

Cảnh tượng chấn động tới mức người ta hít thở không thông khiến mọi người đều khiếp sợ.

“Nông tiền bối…” Tỉnh Hào thì thào nghẹn ngào, hắn thất thần nhìn tấm màn sáng màu u lam kia, nhìn cả ánh mắt kiêu ngạo của con khổng tước màu xanh tren bả vai Đường Thiên. Đột nhiên, hắn nhớ lại câu chuyện về Khổng Tước Lam, nghe nói, khi Nông tiền bối vừa thu được nó, Khổng Tước Lam chỉ là một bí bảo cấp đồng bình thường. Nhưng Nông tiền bối tiêu hao vô số tâm huyết, khiến nó lột xác thành một trong những bí bảo cấp đồng cường đại nhất.

Trước khi chết, Nông tiền bối đưa hồn vào bí bảo, con khổng tước này…

Không rõ vì sao, nhìn con khổng tước trong trẻo lạnh lùng này, Tỉnh Hào như lờ lờ chứng kiến ông lão gầy gò lưng còng nhưng cao ngạo kia.

Uy danh Hỏa Liêm Quỷ Trảo năm xưa khiến bao người vừa nghe đã sợ vỡ mật.

Khổng tước khi đó sợ rằng cũng không kiêu ngạo như bây giờ…

Tinh thần Tỉnh Hào bỗng có chút xao động.

Trong mắt cô gái áo đen hiện vẻ kinh ngạc, nàng nhìn chăm chăm vào con khổng tước cao ngạo lạnh lùng trên vai Đường Thiên, lảm nhảm như nhập ma.

Đó là… Khổng Tước Lam!

Cái tên đẹp đẽ đó lại kèm theo một danh hiệu hung tàn bạo ngược, Quỷ Trảo!

Lão già đó chẳng phải chết lâu rồi ư? Chẳng lẽ thiêu niên này là người nhận y bát của Quỷ Trảo… Vì sao mình lại hoàn toàn không hề hay biết…

Chân tay cô gái áo đen lạnh buốt!

Phốc phốc phốc!

Tiếng va chạm nhẹ vang lên liên tiếp, sáu luồng kim quang và hai mũi tên nhỏ xanh biếc cùng đánh vào Khổng Tước Viêm Bình.

Khổng Tước Viêm Bình đỡ lấy chúng, cuốn gọn rồi lại chui vào sau lưng Đường Thiên. Đường Thiên kêu lên một tiếng buồn bực, thân hình lại nhanh hơn một chút. Khổng Tước Viêm Bình rốt cuộc vẫn không ngăn hết được tám luồng kình khí này, Khổng Tước Lam trong lúc nguy cấp hộ chủ nhưng lúc thường không được Đường Thiên tẩm bổ đầy đủ, thực lực của nó còn xa mới đạt tới cảnh giới toàn thịnh.

Còn ba luồng khí kình sót lại, chui thẳng vào cơ thể Đường Thiên. Một cái tính chất sắc bén, là phi đao, ba sợi khí kình còn lại vừa âm lãnh vừa quỷ dị. Khí kình của phi đao nhanh chóng bị Đường Thiên dùng Hạc Thân hóa giải, nhưng hai luồng khí kình âm lãnh quỷ dị kia ngay cả Hạc Thân cũng không cách nào tiêu trừ toàn bộ.

Lần đầu tiên Đường Thiên gặp phải loại khí kình mà Hạc Thân cũng không phá nổi, kinh mạch tổn thương nhẹ, trong lòng thầm kinh hãi. Khổng tước trên vai Đường Thiên thàn sắc héo rũ, lại chui lại vào linh giáp, ngăn cản đòn này xong lực lượng nó cũng tiêu hao không ít.

Đường Thiên không hề dừng lại mà mượn lực lượng đó, tốc độ chẳng những không giảm mà còn tăng lên, như một viên đạn pháo rời nòng đánh thẳng về phía Nhị Trụ.

“Thiên Lô!

Một tiếng quát no như sấm rền vang lên, lần suýt chết này đã khiến Đường Thiên hoàn toàn phẫn nộ.

Ngọn lửa trên Thiên Lô Quyền Sáo dùng tốc độ cực nhanh hóa thành một màu xanh mờ ảo, khí tức uy nghiêm lạnh lẽo tới thấu xương, ầm ầm bủa vây.

Nhị Trụ bên dưới cố vào thế thủ, chân lực cấp bốn hệ thổ ra sức truyền vào Nguyệt Nha Sản của mình, khóe miệng đã trào máu tươi. Hắn cũng biết lúc này không ra sức liều mạng thì chỉ có đường chết, khuôn mặt không còn sự sợ hãi nước, thay vào đó là phản kháng trong tuyệt cảnh!

“Giết!” Nhị Trụ hai mắt tròn xoe, toàn bộ Nguyệt Nha Sản bao phủ bởi một quầng sáng màu vàng đất, đột nhiên đâm lên bầu trời!

Đường Thiên như con chim ưng săn mồi nhìn từ cao xuống, mang theo thanh thế kinh người đánh thẳng một quyền xuông!

Nắm tay bao phủ trong ngọn lửa xanh trong suốt, mang theo vô số gợn sóng nhỏ, nắm đấm xẹt qua kèm theo tiếng nổ ròn rã.

Màu xanh và màu vàng đất đánh thẳng vào nhau!

Rồi đồng thời nổ tan!

Thân hình Nhị Trụ lui lại, thất khiếu rỉ máu!

Đòn phản công trong tuyệt cảnh của đối phương cũng khiến Đường Thiên không chịu nổi, may là chân lực hệ thổ không phải đối thủ của Hạc Thân, chỉ trong chớp mắt đã bị hóa giải. Song lúc này Đường Thiên đã hoàn toàn bị kích thích, cố gắng thúc giục chân lực trong cơ thể, bám sát Nhị Trụ như giòi trong xương.

Thủ Nguyệt Đao xảo trá âm tàn.

Nhị Trụ miễn cưỡng ngăn cản được hai phát, dưới xương sườn lại trúng hai phát, lập tức tróc da bóc thịt!

Trong mắt Đường Thiên lập lòe sát khí, tới sát bên Nhị Trụ như quỷ mị.

Hai chân đá ra liên hoàn như cuồng phong vũ bão, Đường Thiên đã bị nội thương hoàn toàn bị áp chế. Trong lúc đang đau khổ chống đỡ, một luồng sáng đỏ đột nhiên sáng lên trong cước ảnh như mưa rơi.

Nhị Trụ kinh hãi, trong lúc cấp bách cũng bất chấp mọi thứ, xòe bàn tay ra ngăn trước mặt.

Bàn tay lập tức bị chùm sáng đỏ tươi xuyên thủng.

Thân thể Nhị Trụ cứng đờ, ánh mắt vẫn trợn tròn, cổ họng nhiều thêm một cái lỗ to cỡ ngón tay.

Bá Vương Nộ Chỉ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.