Chiến Thần Bất Bại

Chương 323: Chương 323: Khu rừng đồng thau!




Rầm rầm rầm!

Mặt đất ùn lên từng đống đất liên miên không dứt, nếu nhìn từ trên trời xuống sẽ phát hiện cả vùng đất này như sôi trào, bốc lên vô số bọt nước, chỉ trong thời gian ngắn trên mặt đất đã đầy những đống đất to to nhỏ nhỏ.

Trước mắt Đường Thiên bỗng tối sầm, một đống đất ùn lên ngay trước mặt gã, đột nhiên như có thứ gì phá kén chui ra, ầm ầm bốc lên với tốc độ kinh người, vô số bùn đất rơi khỏi nó, làm dấy lên bụi bặm đầy trời.

Đó là... một ngọn tháp đồng... thật cao...

Đường Thiên trợn tròn hai mắt, gã nhìn ngọn tháp đồng từ từ dâng lên từ mặt đất, như một con rắn khổng lồ phá đất chui lên! Ngọn tháp đồng chiếu rọi bóng tối, khiến gã có cảm giác bản thân thật nhỏ bé!

Gã nhìn trái nhìn phải, từng kiến trúc đồng thau cao lớn hình thù quái dị như măng mọc sau mưa xuân, tranh nhau phá đất chui lên trong tiếng nổ ầm ầm.

Bụi bặm ngập trời, tung tóe khắp nơi.

Mầm Mầm trong lòng Đường Thiên cũng há hốc miệng, ngây ngốc nhìn những kiến trúc đồng thau hùng vĩ trên đỉnh đầu.

Từng tòa tháp đồng thau cao tới năm mươi trượng mọc lên khắp nơi, trước nay Đường Thiên chưa từng thấy kiến trúc hùng vĩ như vậy. Cho dù tất cả các căn lầu đều trống rỗng, cho dù đâu đâu cũng có bụi bặm, cho dù rất nhiều hoa văn đã bị năm tháng ăn mòn.

Nhưng chỉ riêng thể tích kinh người đó đã đủ khiến Đường Thiên kính nể rồi.

Thành lũy đồng thau vặn vẹo méo mó, đan xen ngang dọc, nhìn đâu cũng thấy được những vụn vặt, rỉ sét loang lổ, có nơi còn mọc rêu.

Thế nhưng trong mắt Đường Thiên, mỗi kiến trúc đồng thau hình dáng kỳ quái chính là một con thú đồng thau khổng lồ, đã nằm ngủ cả vạn năm sau thời huy hoàng. Bất cứ căn lầu đồng thau nào của nơi này đều cực kỳ nguy nga đồ sộ.

Khu rừng đồng thau!

Đây quả là khu rừng đồng thau!

Bản thân khu rừng đồng thau này vốn đã mang sức mạnh chấn nhiếp lòng người!

Đường Thiên hoàn toàn chấn động. Trước đó Binh thuật lại kế hoạch trại huấn luyện thành Tam Hồn, theo Đường Thiên thấy đã là dã tâm bừng bừng, quy mô kinh người. Nhưng so sánh với cả rừng đồng thau này vẫn cách biệt một trời một vực.

“Đồ sộ lắm phải không. Doanh trại 07 là hình vuông tiêu chuẩn, dài rộng đều là 10km.” Giọng nói của Binh đầy cảm khái, hắn ngẩng đầu nhìn những kiến trúc đồng thau cao chót vót, giọng nói bỗng như hồi tưởng: “Tòa tháp này trước là tháp hải đăng, cao 412 mét, là kiến trúc cao nhất binh đoàn. Nó là tháp chỉ hướng cho giáp máy. Doanh trại ở gần một vực sâu, không cẩn thận ngã xuống sẽ mất mạng. Khi doanh trại 07 đông đúc nhất có hơn bảy vạn người. Chậc, chiến dịch xưa kia đây là điểm phản công, lúc đó tuyệt đại đa số sức mạnh đều tập trung ở đây chờ phản công. Lúc bình thường chỉ khoảng ba vạn người.”

“HƠn ba vạn người?” Đường Thiên lẩm bẩm, trong đầu không khỏi hiện lên tình cảnh phồn vinh, vô số bóng người qua lại trong khu rừng đồng thau này.

Cảnh tượng đó chắc chắn cực kỳ đồ sộ...

“Trận chiến lúc đó rất thê thảm, công sự nơi đây chất lượng trình độ đều tương đối khá. Đương nhiên không so được với sau đó. Sau đó kỹ thuật máy móc của chúng ta đã không ai sánh nổi, lại có tiền. Cũng như kho quân giới dưới nền đất thành Tam Hồn, đều được xây dựng không tiếc vốn liếng. Phương tiện tại đây cũ hơn nhiều, có điều với tình cảnh hiện tại của chúng ta cũng đủ rồi.”

Binh lộ vẻ thổn thức, xuất thần, cố thu lại tâm tình nói: “Đi thôi, chúng ta tới khu chỉ huy xem xem còn bao thứ dùng được.”

“Khu chỉ huy ở đâu?” Đường Thiên cũng khôi phục từ cơn chấn động.

Binh giải thích: “Binh đoàn chia ra rất nhiều khu vực, ví dụ như trạm gác, chủ yếu là bên ngoài, lại như khu huấn luyện, sau này ngươi có thể sử dụng nó nhiều nhất, nó là khu vực dùng để huấn luyện binh sĩ. Khu chỉ huy là khu vực quan trọng nhất trong binh đoàn, chỉ ngươi mới có quyền hạn mở ra.”

“Chỉ ta mới có quyền hạn?” Đường Thiên vẻ mặt không hiểu.

“Không sai, ngươi kế thừa binh đoàn. Đương nhiên vẫn chưa tìm hiểu rõ nhưng có lẽ có liên quan tới thân thế của ngươi.” Binh vừa đi vừa an ủi Đường Thiên: “Ngươi cũng đừng nghĩ nhiều, rồi sẽ có ngày mọi chuyện rõ ràng.”

Con đường không dễ đi chút nào, từng căn nhà chui từ dưới đất lên cũng mang theo rất nhiều mảnh vỡ. Đường phố loang loang lổ lổ, khắp nơi là đồng nát sắt vụn, Đường Thiên và Binh không thể không bay qua. Khiến Đường Thiên căng thẳng nhất là có vài căn lầu cao nghiêng rất nghiêm trọng, gã sợ bất cứ lúc nào chúng cũng có thể đổ cái ầm xuống. Nếu nhưng thứ khổng lồ này sụp xuống, thân thể có cường hãn đến đâu cũng chỉ còn một đống thịt nát.

Trái tim Đường Thiên vẫn không ngừng run rẩy.

Binh không hề có cảm giác, hắn chỉ như một bà lão nói liên miên không ngừng.

“Ba căn lầu này trước có một cửa hàng, do một người thân của A Vân mở cửa làm ăn, chúng ta đều cười nhạo hắn, gã này vốn là kẻ ngốc. Ngươi biết hắn mở cửa hàng gì không? Bán thú nhồi bông! Một đám người nhà binh lại bán thú nhồi bông, lại còn cực kỳ đắt đỏ, không phải điên thì là gì? Mọi người đều cho rằng hắn không bán nổi lấy một cái. Nào có ngờ chuyện làm ăn lại cực tốt. Trong nhà có vợ có con, mỗi lần gửi đồ về nhà ắt sẽ gửi một cái. Chẳng còn cách nào, trong binh đoàn ngoại trừ cửa hàng thú nhồi bông này ra còn lại đều là giáp máy, binh khí, chẳng lẽ gửi đao gửi kiếm? Nếu ai có bạn gái tới vậy chắc chắn phải chạy tới đó. Ngươi không còn cách nào khác, cửa hàng của hắn một đồng cũng không bớt, cuối cùng mỗi người chắc chắn lại kéo một đống lớn về. Mọi người mắng chửi nhưng trong lòng thật ra không mấy để ý, bình thường cũng chẳng dùng tiền làm gì, không khéo ngày nào chết trên chiến trường...”

Đường Thiên lặng lẽ lắng nghe.

“Thời đại chúng ta, ngày ngày chiến tranh. Ừm, nói thế hơi quá, thế nhưng chiến tranh vẫn diễn ra hàng năm. Ba năm rưỡi ắt sẽ có một chiến dịch lớn, trận đánh nhỏ thì vô số kể, tự chúng ta cũng chẳng nhớ rõ. Thời đại đó, bầu không khí linh hoạt hơn giờ nhiều, tinh hồn thú cũng nhiều hơn. Tinh hồn thú viễn cổ, rất kinh khủng. Nếu ngươi xui xẻo gặp phải một con hoang thú, toàn bộ binh đoàn bị diệt chỉ trong chớp mắt...”

“Hoang thú là gì? Lợi hại vậy à?” Đường Thiên không nhịn được hỏi, tuy Binh có lúc thích bốc phét thế nhưng trước giờ luôn làm thấp kẻ địch, không ngờ lại sợ hãi hoang thú như vậy, gã cũng phải bất nhờ.

“Tinh hồn thú mạnh mẽ nhất, có lẽ tương đương với thánh vực hiện giờ.” Binh không quay đầu lại nói: “Giờ còn rất ít. Ừm, chắc sâu trong Thiên Lộ ở những nơi chưa bị thăm dò mới có. Thời của chúng ta chúng mới là bá chủ thật sự.”

“Tinh hồn thú cũng có thánh vực?” Đường Thiên giật mình.

“Sao lại không có?” Binh sắc mặt kỳ quái: “Nhân loại có tới vài chucj ngàn chủng tộc, thế nhưng đặt tại Thiên Lộ chẳng qua chỉ là một vốc nước trong biển lớn, nào đáng kể gì? Chủng tộc tinh hồn thú phải tính bằng trăm triệu, vốn không thể thống kê nổi, tinh hồn thú được trời cao chiếu cố cũng nhiều không đếm xuể, chúng mới là con cưng của đất trời. Cho dù chúng thiên phú bình thường nhưng lại có tuổi thọ lâu đời, thậm chí còn lâu tới vạn năm. Ngươi ngẫm lại sau, một võ giả có ngốc đến đâu nhưng luyện mười ngàn năm thực lực cũng kinh khủng tới mức nào?”

“Thật tò mò về chúng.” Đường Thiên say mê.

Binh hừ lạnh: “Tốt nhất ngươi nên cầu khẩn mình vĩnh viễn không gặp phải chúng, nếu không chút thực lực nhà ngươi chắc chắn sẽ bị bóp chết như con kiến hôi.”

Đường Thiên phản đối: “Đừng coi thường ta, ta tiến bộ rất nhanh.”

Binh đang định cười nhạo vài câu thế nhưng lại đột nhiên nghĩ lại, gã này tiến bộ đúng là nhanh tới mức người ta khó lòng phản bác.

Tốc độ của hai người cực nhanh, đột nhiên hai mắt Binh sáng lên: “Tới rồi!”

“Đậu Phộng!” Hai mắt Đường Thiên sáng lên, tòa nhà thau trước mặt có hình như một hạt đậu phộng khổng lồ, thậm chí ngay cả những mạch vân bên ngoài cũng giống hệt.

Binh lao tới trước căn nhà hình đậu phộng miệng nói: “Người thiết kế doanh trại này chính là Đậu Phộng, à, bí danh hắn là Đậu Phộng, tên thật ta quên mất rồi, một ngày không ăn đậu phộng tên đó sẽ phát điên. Hắn sống chết muốn thiết kế khu chỉ huy thành Đậu Phộng, binh đoàn trưởng tức giận gần chết, đày hắn tới nhà kho. Kết quả sau đó tất cả đậu phộng cung ứng cho binh đoàn đều ngưng bặt, bị tên khốn kiếp đó ăn bằng sạch! Sau đó cấp trên muốn gã trở lại làm thợ máy, gã lại sống chết gì cũng không chịu, thật khiến người ta không thể chịu nổi!”

Binh lắc đầu liên tục: “Nói chuyện với gã này rất phiền, đứng gần một chút là mùi đậu phộng xộc thẳng vào mũi.”

Đường Thiên nghe cực kfy hứng thú, binh đoàn Nam Thập Tự xem ra có nhiều người thật kỳ quái.

Đậu Phộng, thật hài hước!

“Lại đây, đặt bàn tay của ngươi lên đây.” Binh nói.

“Ừm.” Đường Thiên nghe lời, đặt bàn tay lên một phiến đồng.

Bàn tay gã sáng lên từng vòng sáng, ken két, cánh cửa phía sau vang lên tiếng chuyển động, cửa đồng dày nặng từ từ mở ra.

“Được rồi, tuy gã thích đậu phộng ấy thật phiền toái nhưng kỹ thuật máy móc của hắn vẫn khá đáng tin cậy.” Binh bước vào, thành thạo sờ xoạng xung quanh, miệng nói: “À, không có đá ngôi sao.”

Hắn móc một viên đá ngôi sao cấp bảy ra, không biết nhét vào dâu, trước mắt Đường Thiên lập tức sáng lên.

Lọt vào tầm mắt hắn là từng cái bàn đồng, ngoài ra không còn gì khác. Khiến Đường Thiên ngạc nhiên nhất là trong này ngoại trừ không khí hơi hỗn độn ra, còn lại đều được duy trì tương đối hoàn chỉnh. Trừ hơi rỉ sét ra, đại bộ phận đều còn nguyên.

Binh không biết ấn vào đâu, một lát sau không khí bắt đầu lưu động, không còn khó chịu như trước.

“Doanh trại này là chúng ta chủ động đóng cho nên được bảo toàn tương đối tốt. Khu chỉ huy là trung tâm của binh đoàn, được dùng vật liệu và kỹ thuật tốt nhất. Có điều lúc đó kỹ thuật máy không tốt lắm, không làm được như kho quân giới.”

Binh tới cái bàn ở chính giữa/

Trên chiếc bàn bằng đồng điêu khắc hình Nam Thập Tự, Binh đặt tay lên hình Nam Thập Tự.

Đột nhiên, ánh sáng lóe lên dưới bàn tay hắn, mặt bàn bằng đồng như vật sống nhanh chóng di chuyển sang bốn phía, khiến Đường Thiên giật mình.

Trong bàn hiện lên một loát nút bấm, số lượng đông đảo tới mức Đường Thiên choáng váng. Chỉ thấy Binh nhanh chóng bấm nút, miệng lẩm bẩm.

“Ba mươi sáu trạm gác, chín còn sử dụng được. Khu huấn luyện, ồ, phòng sức mạnh không dùng được, phòng tốc độ miễn cưỡng dùng được. Để ta xem xem, phòng tự sát dùng được! Thật tốt quá!”

Binh cực kỳ hưng phấn.

Phòng tự sát? Đường Thiên giật mình, này này, ta không định tự sát...

Không đợi gã phản ứng lại, Binh đã lên tiếng: “Đi! Chúng ta tới phòng tự sát!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.