Nắm đấm của Đường Thiên vững vàng chống lại chưởng kiếm do La Kiệt đâm ra.
Hắn vốn không có dự định xuất thủ sớm như vậy, lần này bố cục lén giết
La Kiệt, ý đồ chân chính không phải là La Kiệt, mà Đường Thiên muốn biết thực lực Quang Minh Kỵ Sĩ đến tột cùng ở trình độ nào. Địch nhân của
hắn, không chỉ có riêng La Kiệt mà toàn bộ Quang Minh Kỵ Sĩ đoàn, là
những cái đinh hắn cần phải nhổ đi.
Cho nên trước tiên xuất thủ chính là Cát Trạch.
Trong đoàn người này, ngoại trừ Đường Thiên và Tư Mã Tiếu ra, thực lực
cá nhân Cát Trạch là cao nhất. Hiện tại xem ra, tốc độ Cát Trạch còn
chưa đủ nhanh so với Thánh Vực, Đường Thiên không do dự ngăn cản công
kích của La Kiệt lại.
Quyền chưởng đụng nhau, La Kiệt hiểu đã gặp phải cao thủ rồi.
Con mắt xám trắng không chút dấu hiệu dao động của La Kiệt lần đầu tiên
có một tia biến hóa. Cái biến hóa cực kỳ nhỏ này chợt lóe rồi biến mất,
công kích của hắn giống như cuồng phong bão táp, không chút dấu hiệu đã
ầm ầm bạo phát.
Hoàng kim áo giáp bao phủ toàn thân tựa như vật sống, mỗi một phiến lân
giáp đang nhuyễn động, hỏa diễm thánh khiết sí bạch nổ thành một chùm
mưa lửa bạch sắc.
Trong cơn mưa lửa, hữu chưởng của La Kiệt lần thứ hai đâm ra, thánh
quang mưa lửa khắp bầu trời bị hấp dẫn, vù cái bắn nhanh về phía Đường
Thiên.
Sắc mặt Đường Thiên nghiêm trọng, không dám có chút gì coi khinh. Những
hỏa diễm bạch sắc này thoạt nhìn chậm rì rì, nhu hòa ấm áp, tựa như một
đám tinh linh khả ái. Nhưng ai nếu là cho rằng chúng nó thật khả ái như
thế thì kết quả thê thảm vô cùng. Chỉ cần nhiễm phải một điểm, dù cho
một điểm cỡ hạt gạo, liền sẽ hóa thành tro tàn chỉ trong vòng 1 phần 50.
Công kích của La Kiệt không có tý gió thổi nào, thoạt nhìn cũng không có phong mang sắc bén, cái này trái lại khiến Đường Thiên sinh ra dự cảm
cực độ nguy hiểm.
Cao thủ!
Cảnh giới khác nhau, lý giải đối với lực lượng hoàn toàn khác nhau. Bây
giờ, Đường Thiên có thể thoải mái ứng đối những công kích có thể san
ngọn núi làm bình địa, có thể khiến đại địa sản sinh vết rách mấy chục
dặm kia. Loại công kích này thoạt nhìn tràng diện to lớn, uy lực đáng
sợ, trên thực tế lực lượng vô cùng tản mát.
Cá nhân đi con đường hoàn toàn khác với binh đoàn, võ giả có sức mạnh,
năng lượng có thể vận dụng vĩnh viễn không thể đánh đồng với tổ chức
binh đoàn. Truy cầu công kích càng tập trung, càng áp súc, hiệu suất
càng cao mới là đại đạo của võ giả.
Nếu như áp súc lực lượng có thể phá hủy ngọn núi thành lớn cỡ đầu kim, thậm chí có thể phá nát không gian.
Đây mới là truy cầu của Đường Thiên ở hiện tại.
Hắn khống chế đối với lực lượng đã đạt được tình trạng không thể tưởng
tượng nổi, hắn còn vô pháp dùng lực lượng phá hủy ngọn núi thành đầu
kim, nhưng mà lại có thể làm được áp súc khống chế trong một tấc vuông.
Không phải đạo lý gì quá cao thâm, nhưng là đạo lý hắn trên quãng đường kinh lịch vô số chiến đấu cảm ngộ cộng với tổng kết.
Hắn không ngờ La Kiệt đi cùng con đường như hắn.
Cái đâm thẳng kia nhìn như thong thả, không có uy lực gì lại ẩn chứa uy lực kinh người.
Đường Thiên không lùi mà tiến tới, bước về phía trước một bước, hóa
quyền chưởng như đao nghênh đón đối phương đâm tới, từ trên bỗng dưng
chém xuống.
Đường Thiên đánh một chiêu này, tức thì gây chú ý. Dưới trướng Đường
Thiên, cơ hồ ai cũng từng học Thiên Ma trọng trảm, đám Cát Trạch kể cả
Tư Mã Tiếu đều học rồi. Thiên Ma trọng trảm đệ nhất trảm, bọn họ quá
quen thuộc Lập Đao Thành Ma.
Nhưng mà cái Lập Đao Thành Ma này của Đường Thiên lại không giống với tất cả những chiêu Lập Đao Thành Ma mà bọn họ đã từng gặp.
Giữ cứng bàn tay, chém từ trên xuống không hề hoa xảo, không những không có tý gió thổi nào, hơn nữa bàn tay Đường Thiên giống như là một cái
hắc động sâu không thấy đáy, có hấp lực kinh người, quang ảnh, tiếng gió thổi đều bị nó thôn phệ.
Sắc mặt La Kiệt lúc này đại biến.
Hắn nghĩ thực lực đối thủ không tầm thường, nhưng mà tuyệt đối không thể ngờ, đối phương mạnh tới mức này.
Thắng lợi trường kỳ và đánh đâu thắng đó khiến nội tâm Quang Minh Kỵ Sĩ
kiêu ngạo, dưới mắt không còn ai. Bọn họ thủy chung tin tưởng, bọn họ là một đám người cường đại nhất trên thế giới này. Từ khi La Kiệt trở
thành Quang Minh Kỵ Sĩ, mỗi một tràng thắng lợi của hắn đều dễ như trở
bàn tay. Thậm chí hiếm người có thể chống đỡ được một chiêu của hắn,
nhưng mà đến lúc này, hắn đã nếm đến quả đắng tự cao tự đại, trong lòng
hắn tràn ngập hối hận, vậy mà mình lại không rút kiếm!
Đối diện cường địch lại đánh giá thấp đối thủ, La Kiệt minh bạch điểm này chí mạng cỡ nào.
Trong nháy mắt hai bàn tay lại va chạm nhau lần nữa, La Kiệt chỉ cảm
giác trống không, tựa như đánh trúng vào chỗ trống, vậy mà lại chẳng có
tý năng lượng nào! Không đợi La Kiệt minh bạch, một cổ hấp lực kinh
người quỷ dị vô cùng từ bàn tay đối thủ truyền đến, lông tóc toàn thân
La Kiệt trong nháy mắt dựng thẳng, năng lượng trong bàn tay hắn thiếu
chút mất khống chế!
Điều đó không có khả năng xảy ra!
La Kiệt kinh hãi tuyệt luân.
Cao thủ tranh chấp luôn thắng bại trong một đường, nếu như vừa rồi năng
lượng ẩn chứa trên bàn tay La Kiệt đột nhiên nổ, phóng thích uy lực tự
nhiên mạnh nhất. Nhưng mà cái hấp lực quỷ dị này khiến La Kiệt cưỡng ép
ổn định, chính là cái giữ ổn định này khiến La Kiệt không những mất tiên cơ, còn nhận nội thương ngấm ngầm. Khắp bầu trời hỏa diễm bị một lực vô hình ngăn cách, vô pháp tiến thêm, chỉ có thể bay lượn xoay quanh La
Kiệt.
Vốn phải bạo phát công kích, vậy mà cưỡng ép khống chế lại, tuy là với thể chất của La Kiệt cũng bị thụ thương.
La Kiệt cảm thấy vô cùng kỳ quặc, nhưng mà hắn là tinh anh chân chính
nên không bị mất lý trí. Hắn biết rõ mình đã hỏng tiết tấu, thực lực của đối phương mạnh mẽ, mình lại phạm sai lầm khinh địch, hỏng tiết tấu là
bình thường.
Nhưng mà hắn không dự định thúc thủ chịu trói như thế.
Phanh!
Hữu chưởng của hắn, đột nhiên nổ tung, vô số hỏa diễm sí bạch từ chỗ cụt tay bắn ra. Bàn tay hai người còn dán vào nhau, một chiêu này của La
Kiệt tới không hề có dấu hiệu, trong nháy mắt bao phủ lấy Đường Thiên.
Trên mặt La Kiệt hiện lên vẻ dữ tợn, lấy năng lực Thánh Điện, chỉ cần
không bị chết ngay tại chỗ, Thánh Điện có thể cứu lại. Đoạn chưởng thì
đã là gì? Chỉ cần về Thánh Điện là sẽ có bí thuật có thể khiến nó mọc
ra. Thuở ban đầu Quang Minh Kỵ Sĩ vừa mới sáng lập, tứ chi tự bạo là
phương thức chiến đấu khiến người người nghe danh biến sắc nhất của
Quang Minh Kỵ Sĩ.
Nhìn đối phương bị hỏa diễm bạch sắc thôn phệ, con mắt xám trắng của La
Kiệt lần nữa trở nên hờ hững, hắn đã phán lệnh tử hình trong lòng.
Thánh viêm không có gì có thể kháng cự.
Những hỏa diễm sí bạch kia thoạt nhìn cũng không nóng lắm, có một cái
tên cao quý, Thánh viêm. Thánh viêm là Quang Minh Thánh hỏa đẳng cấp cao nhất Thánh Điện, chỉ có tín đồ thành tín nhất trung thành nhất mới có
thể có được. Nó là Quang Minh phán xử, hình phạt rất tàn khốc.
Thánh viêm là nguồn suối lực lượng của Quang Minh Kỵ Sĩ, đồng dạng cũng là vũ khí tối chí mạng của bọn họ.
Hô!
Thánh viêm tuyết trắng, giống như hoa bồ công anh bị gió thổi bay, đóa
đóa Thánh viêm tuyết trắng bay lên trời, dần dần tiêu tán, hình ảnh
tuyệt mỹ.
Con mắt La Kiệt bỗng dưng co rút lại, đại não trống rỗng.
Đó là...
Một thân ảnh được kim quang bao kín đáo chặt chẽ, đứng sừng sững ở đó.
Kim quang nồng nặc đến cực hạn giống như kim dịch giống như thực chất,
chậm rãi lưu động dọc bên ngoài cơ thể gã kia, hoa văn nho nhỏ huyền ảo
phức tạp trải rộng khắp toàn thân. Kim quang dần dần ảm đạm, kim sắc
sáng ngời rồi biến thành ám kim sắc thâm trầm.
Nó tựa như một bộ áo giáp, bộ áo giáp không thể tưởng tượng nổi.
Không có khả năng xảy ra...
Không có áo giáp gì có thể chống đỡ được Thánh Viêm, chưa từng có trường hợp nào!
Lần đầu tiên con mắt La Kiệt toát ra sự sợ hãi. Đúng vậy, sợ hãi, một
màn trước mắt triệt để phá vỡ toàn bộ sự nhận biết của hắn. Nếu như
không phải hắn tận mắt nhìn thấy, hắn tuyệt không tin tưởng trên thế
giới này có thứ gì có thể chống đỡ được Thánh Viêm. Cho dù là Tô Phỉ đội trưởng, Charles điện hạ, nếu như bọn họ phản bội Thánh Điện, bọn họ đối mặt Thánh Viêm cũng chỉ có kết quả tan thành tro bụi.
Đột nhiên hắn giật mình một cái, không chút do dự, xoay người bỏ chạy.
Bỗng nhiên hắn ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, so với sinh tử của mình, tin tức này mới chân chính là trọng yếu. Vô luận như thế
nào, mình cũng phải truyền tin tức về Thánh Điện. Có người có thể ngăn
cản được Thánh Viêm, trên đời này vậy mà lại có người có thể chống đỡ
được Thánh Viêm!
Tầm quan trọng của tin tức này đối với Thánh Điện, hơn xa Lam Phong thành.
La Kiệt chạy trối chết, quả quyết như thế khiến mọi người đều trở tay
không kịp. Thánh Viêm trong cơ thể La Kiệt hừng hực thiêu đốt, quang vũ
tuyết trắng xuất hiện tại phía sau áo giáp hắn. Lúc này hắn hoàn toàn
không để ý tới nội thương, điên cuồng thôi động Thánh Viêm trong cơ thể, tốc độ hắn nhanh như thiểm điện.
Trong nháy mắt, hắn bay được mấy dặm, trong lòng hắn an tâm một chút, đối phương không đuổi theo!
Chờ xem! Thánh điện nhất định sẽ không bỏ qua cho các ngươi!
La Kiệt nghiến răng nghiến lợi, hắn biết rõ nặng nhẹ, mình khinh địch,
thất bại, thụ thương, những thứ này đều bé nhỏ không đáng kể. Chỉ cần
mình có thể sống sót trốn được về thánh điện thì đó là một phần công lao thật lớn!
Thánh Điện tuyệt đối sẽ không cho phép dị đoan như thế được tồn tại!
Thánh Điện nhất định tập trung toàn bộ lực lượng, bắt lấy đám ma quỷ này, sau đó đào ra toàn bộ bí mật của chúng.
Ý chí của Quang minh, không ai được phép làm trái!
Bỗng nhiên, tâm hắn cảnh báo, không khí xung quanh đột nhiên ngưng đọng lại.
Hắn phảng phất rơi vào đám nhựa cao su đông lại, bước đi khó khăn, đây là cái gì?
Trong lòng La Kiệt tràn ngập sợ hãi, thủ đoạn của đối phương chưa từng
nghe thấy, cổ quái vô cùng. Hắn ngửi được khí tức tử vong, hắn điên
cuồng bất chấp tất cả mà thúc đẩy Thánh Viêm trong cơ thể, giống như một con dã thú bị vây khốn ở trong lồng, liều mạng giãy dụa.
Ma quỷ, cái người này đồ ma quỷ!
Ý chí cầu sinh giúp La Kiệt bộc phát ra tiềm năng kinh người, Thánh Viêm từ thân thể hắn chảy ra, da dẻ huyết nhục hắn hừng hực thiêu đốt. Xương trắng tua tủa lộ cả ra, thoạt nhìn dị thường đáng sợ. Thánh Viêm cuộn
trào mãnh liệt, ngay cả hoàng kim áo giáp đặc biệt chế tạo cho Quang
Minh Kỵ Sĩ cũng không chịu được, nó hòa tan thành nước thép bị Thánh
Viêm thôn phệ, biến thành dưỡng phần cho Thánh Viêm, tăng cường Thánh
Viêm.
La Kiệt thoạt nhìn tựa như khung xương, toàn thân bao phủ Thánh Viêm, hắn điên cuồng va chạm không gian đọng lại xung quanh.
Ca ca ca!
Không gian đọng lại xung quanh hắn xuất hiện từng vết rạn.
La Kiệt bất chấp tất cả mà va chạm, cuối cùng đạt được ý đồ.
Phanh!
Không gian đọng lại trong nháy mắt băng vỡ, cảm giác cầm cố khiến người
hít thở không thông kia tiêu tán vô hình, La Kiệt mừng như điên. Huyết
nhục trên gương mặt hắn đã hoàn toàn bị thiêu đốt hầu như không còn, chỉ còn lại có xương cốt, nụ cười thoạt nhìn dị thường đáng sợ.
Đầy đầu óc hắn chỉ có một ý nghĩ, ly khai nơi đây, lập tức rời khỏi nơi đây!
Thánh Viêm cuộn trào mãnh liệt, đạt được tình trạng bình thường hắn căn
bản không dám tưởng tượng, toàn thân sung mãn lực lượng không gì sánh
bằng, hắn không tin có người có thể truy bắt được mình!
Tốc độ của hắn có thể đạt gấp ba bình thường trở lên!
Bỗng nhiên, bầu trời đêm phía sau sáng lên quang hoa chói mắt, thân thể
La Kiệt cứng đờ, mình bị tỏa định rồi! Hắn kinh sợ mà quay mặt lại, cái
gã thiếu niên kia ở xa xa, biểu diễn quyền thế, vô số tia sáng sắc thái
khác nhau màu sắc rực rỡ giống như thiểm điện điên cuồng lao tới nắm đấm của thiếu niên.
Cảm giác nguy hiểm cường liệt đến cực điểm khiến hắn giống như thấy được gương mặt tử thần đã dán sát lên trán hắn.
"Không!"
Hắn thét chói tai như bệnh tâm thần. Thánh Viêm phảng phất cũng nhận
thấy nguy hiểm, quang mang tăng vọt, thiêu đốt bạch cốt âm sâm của La
Kiệt, triệt để hóa thành một đoàn Thánh Viêm.
Lưu quang sặc sỡ như trọng tiễn rời dây cung, cắt ngang chân trời, bắn trúng Thánh Viêm.
Bùng!
Thánh viêm trong nháy mắt vỡ tan, vô số tuyết vũ bay tán loạn, tiêu tán vô hình.
La Kiệt không thấy tung tích, giống như chưa từng có mặt ở thế giới này.