Chiến Thần Bất Bại

Chương 290: Chương 290: Lão Phí




Đường Thiên tò mò quan sát bốn phía.

Nhà kho rộng lớn, một loạt những giá sắt dài dằng dẵng nhìn không thấy cuối, trên giá đặt đủ loại tiêu bản tinh hồn thú, đủ mọi chủng loại khiến Đường Thiên nhìn hoa cả mắt. Còn có rất nhiều lọ thủy tinh trong suốt bên trong lơ lửng những giọt máu, ngoại trừ màu đỏ ra còn có màu bạc, màu xanh lam, màu đen.

Thật lợi hại!

Đường Thiên như lão nông quê mùa lên thành phố, bước vào cửa đã há hốc mồm. Có điều, xuất phát từ vấn đề an toàn, Đinh Đang bảo hắn đeo mặt nạ. Nhưng tới Đường Thiên móc cái mặt nạ tinh tinh ra, nàng chỉ hận không thể lập tức mua cho Đường Thiên một cái mặt nạ khác.

Thật quá xấu xí!

Nhất là trên mặt nạ còn một cái kính mắt, quái dị tới mức không nói nổi.

“Tiểu Đinh Đang, gần đây ta không có huyết mạch gì tốt đâu.” Một giọng nói già nua vang lên sau giá để đồ cách đó không xa.

Đường Thiên và Đinh Đang đi theo hướng âm thanh, chỉ thấy một ông lão mái tóc hoa râm đeo tạp đề màu xám đang ra sức đẩy một bình thủy tinh to cỡ thùng nước lên giá sắt. Trong bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng trong suốt không màu, vài chục con cá bạc đang lượn lờ bên trong, cực kỳ linh động.

Đường Thiên thấy vậy vội vàng giơ tay giúp đỡ, nhanh chóng nhận lấy, không tốn chút sức đã đẩy được bình thủy tinh lên giá sắt. Lúc này gã mới nhìn rõ trong bình không phải cá bạc mà là vài giọt máu màu bạc to cỡ hạt đậu tương.

Như nhận ra sự tồn tại của Đường Thiên, chúng đột nhiên rụt lại phía sau.

“Cám ơn!” Ông lão lau mồ hôi, cười ha hả: “Đây là huyết mạch của Ngân Yển Thử, cẩn thận cẩn thận. Cậu nhóc này khỏe thật, dùng huyết mạch sức mạnh loại nào?”

Ông lão nhìn mặt nạ trên mặt Đường Thiên, không mấy ngạc nhiên, thời đại này nhiều người ra ngoài không muốn lộ mặt.

“Huyết mạch à, ta từng dùng huyết mạch Goblin và Vũ Nhân.” Đường Thiên lộ vẻ suy tư.

“Song huyết mạch?” Lão Phí hơi ngạc nhiên.

“Lão Phí, đây là cấp trên của ta.” Đinh Đang giới thiệu: “Lần này ta tới đây không phải vì chuyện của Tỳ Ba, là cấp trên muốn biết huyết mạch trong cơ thể mình.”

“Thì ra là thế. Có thể chứa được song huyết mạch, sức chịu đựng của thân thể các hạ thật bất phàm. Đi theo ta.” Lão Phí vừa nghe Đường Thiên là cấp trên của Đinh Đang, giọng điệu lập tức khách khí hẳn, trong lòng mừng thầm. Đinh Đang thường tới chỗ lão van nài mua các loại huyết mạch mới chữa bệnh cho Tỳ Ba, hắn hiểu rất rõ cô bé. Tuy cô bé này tuổi không lớn nhưng kinh nghiệm lão luyện, lòng dạ thâm sâu, đồng ý nương nhờ nơi nào ắt có tài lực hùng hậu.

Nghiên cứu huyết mạch cực kỳ tốn tiền, giờ lão đang rất túng quẫn.

Hai người đi theo sau lão Phí, tới một nơi xếp đầy máy móc.

“Nơi này có hơi bừa bộn, thật xin lỗi.” Lão Phí hơi lúng túng, trong phòng làm việc chất đầy đồ lặt vặt, gần như không có chỗ đặt chân. Lão vội vàng dọn tất cả đồ linh tinh sang một bên, được một khoảngt rống đủ cho mọi người đứng.

“Các ngươi làm sao giám định huyết mạch?” Đường Thiên ngạc nhiên hỏi.

“Có rất nhiều cách.” Dính tới chuyên môn, lão Phí phấn chấn hơn nhiều, miệng lưỡi trơn tru lưu loát, thao thao bất tuyệt: “Ví dụ như phép kiểm tra Kha Thị, hay phép định trị vân vân, mỗi chuyên gia nghiên cứu huyết mạch lại có một phương pháp riêng. Ví dụ như ta rất thích dùng phép ba trị.”

“Phép ba trị?”

“Không sai. Bất cứ huyết mạch nào bản thân cũng có năng lượng sóng bất đồng, sóng năng lượng này không hề lộn xộn mà rất có quy luật. Giao động sóng mạnh yếu, bước sóng, chu kỳ sóng của mỗi loại huyết mạch lại khác nhau. Cũng như trên đời này không có hai chiếc lá hoàn toàn giống nhau, trên đời này không có hai huyết mạch mà mọi trị số đều tương đồng.” Lão Phí cực kỳ tự tin.

“Nghe rất có lý!” Đường Thiên gật đầu không hề dài dòng, dứt khoát nói: “Vậy bắt đầu đi!”

“Được, chi phí là năm trăm vạn tinh tệ.” Lão Phí nói.

“Không vấn đề!” Lần này Đường Thiên lại cực kỳ hào phóng, giờ trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ, trong cơ thể mình chẳng lẽ thật sự ẩn chứa huyết mạch gì?

Lão Phí lấy một ống tiêm, rút chừng nửa bình máu từ cánh tay Đường Thiên.

Dòng máu nhìn không khác gì người bình thường. Lão Phí thở dài một hơi, huyết mạch càng bất thường càng đặc biệt, mà điểm thể hiện rõ nét nhất chính là màu sắc.

Chắc cũng không mấy cao cấp. Lão Phí thầm nghĩ. Hắn đem ống nghiệm đựng máu để vào khay bạc hình tam giác. Chỉ thấy ba góc bàn màu bạc bỗng như sống lại, mở rộng như lá sen gói ống nghiệm lại.

“Bước đầu tiên, chúng ta kiểm tra độ mạnh của dao động sóng.” Lão Phí giải thích: “Đây là Tam Giác Năng Bàn, ta phải bỏ rất nhiề tiền mới mua được. Bí bảo chòm Tam Giác là của Bắc Thiên, mấy năm nay nghiên cứu nó có tác dụng rất lớn.”

Giọng điệu lão lộ rõ vẻ đắc ý, Tam Giác Năng Bàn là một bí bảo rất thực dụng. Thật ra giá của Tam Giác Năng Bàn cũng không cao, nếu không lão cũng chẳng mua nổi. Nghiên cứu ra Ba trị pháp thật ra vì là lão bị ép tới mức không còn cách nào. Trên tay lão chỉ có một bí bảo này, tất cả nghiên cứu đều tiến hành xoay quanh nó.

Đủ loại tác dụng của Tam Giác Năng Bàn được lão đào móc tới tận cùng, Ba trị pháp chính là một trong những kết quả thu được.

Có điều, không thể không nói lão Phí cũng rất có trình độ, Ba trị pháp do lão nghiên cứu ra hiệu quả tốt tới kỳ lạ. Thế nhưng lão Phí hiển nhiên không có thiên phú làm ăn, tuy có không ít thành quả nhưng rất ít thứ bán đi được.

Năm trăm vạn tinh tệ vừa hét giá thật ra chỉ là giá thăm dò, trong lòng lão thật ra chỉ hai trăm vạn lão cũng làm.

Không ngờ cấp trên của Đinh Đang lại giàu tới nứt đố đổ vách, không buồn nghĩ tới trả giá. Điều này không khỏi khiến lão Phí có chút suy nghĩ khác, lão cười nói: “Bước này mất một lúc, chúng ta ra uống trà chờ xem.”

Đinh Đang nhìn lão Phí: “Lão có trà thật sao?”

Lão Phí lập tức cứng lại, nhưng sống ngần này tuổi, da mặt đã sớm dày cộm, lão chẳng hề mất tự nhiên cười ha hả: “Xin lỗi xin lỗi! Vậy chẳng bằng tới xem hàng mà lão cất giữ?”

Đinh Đang lập tức hiểu tâm tư của lão Phí, song nàng không phản đối. Trình độ lão Phí khá xuất sắc, nếu không phải nghiên cứu của lão kỳ quái như vậy chắc chắn tài nguyên dành cho lão vô cùng dồi dào.

“Được!” Đường Thiên nghe vậy lập tức hứng thú.

Lão Phí mừng rơn, lão đang định chào hàng vài loại huyết mạch, vội vàng mang theo Đường Thiên và Đinh Đang đi thăm quan kho cất giữ của lão.

Vừa bước vào kho cất giữ, Đường Thiên đã cảm nhận được vài chục loại khí tức bất đồng ập tới. Gã kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, kho cất giữ không lớn lắm nhưng trên bốn ngăn tủ đặt chỉnh tề từng ống nghiệm, trong mỗi ống nghiệm lại lơ lửng một giọt máu màu sắc khác nhau.

Những giọt máu trong ống nghiệm này rõ ràng xuất sắc hơn hẳn trên giá bên ngoài. Mỗi giọt máu đều tỏa ra khí tức đặc biệt, Đường Thiên có thể nhận ra sức mạnh bất đồng từ đó. Người thường có lẽ sẽ quên, thế nhưng trực giác của Đường Thiên cực kỳ nhạy cảm, nhận rõ từng đường nét nhỏ bé.

“Đây là thành quả mấy năm nay của ta.” Vẻ mặt lão Phí kiêu hãnh nhìn ống nghiệm trên ngăn tủ, không khỏi xúc động: “Ý tưởng của ta khác với những người khác. Mục tiêu cuối cùng của tất cả các chuyên gia huyết mạch đều là bồi dưỡng được huyết mạch cường đại. Trong bọn họ có người dung hợp huyết mạch bất đồng, cố gắng sáng tạo rất huyết mạch cường đại hơn. Một bộ phận chuyên gia khác lại cố gắng bồi dưỡng huyết mạch, tinh khiết hơn, bọn họ cho rằng huyết mạch càng tinh khiết lại càng ẩn chứa sức mạnh cường đại. ý tưởng ta thuộc về loại sau, nhưng lại khác với đại đa số mọi người. Ta cảm thấy mỗi loại huyết mạch như một mỏ khoáng sản khổng lồ, thành phần của nó cực kỳ phức tạp. Giờ bất cứ loại huyết mạch nào đều không hề thuần túy nữa, nhưng nó luôn ẩn chứa một ít mảnh vỡ huyết mạch viễn cổ. Mà việc ta thích làm nhất chính là không ngừng phân tách chúng ta, trong quá trình này ta có thể có được rất nhiều loại huyết mạch đặc biệt.”

“Phải biết rằng, trong rất nhiều huyết mạch hiện giờ đều có thành phần huyết mạch viễn cổ.” Lão Phí chỉ một ống nghiệm: “Ngươi nhìn giọt máu xanh lam kia kìa, đẹp chứ, như ngọc thạch vậy. Đó là huyết mạch của Băng Lam Tích Dịch, chủng tộc viễn cổ này đã biến mất gần sáu mươi ngàn năm. Trong máu của nó ẩn chứa lực lượng hành thủy cực kỳ mạnh mẽ, hấp thu nó, thân thể ngươi thậm chí có thể biến ảo rồi gây dựng lại như nước.”

Đường Thiên giật mình: “Lợi hại vậy sao?”

Đinh Đang ở bên cạnh hừ lạnh: “Cấp trên, đừng nghe lão nói phét! Mỗi loại huyết mạch của lão đều thiếu hụt rất nghiêm trọng. Cho đến giờ lão vẫn chưa từng bồi dưỡng ra một huyết mạch không có thiếu hụt. Cho nên mới không ai dám mua.”

Bị vạch trần, lão Phí cũng chẳng hề để ý, cười ha hả nói: “Hết cách rồi, huyết mạch như Lam Băng Tích Dịch giờ chỉ tìm được một ít trong các loại huyết mạch, mà cũng cực kỳ mỏng manh. Có điều cho dù vậy uy lực của nó cũng rất mạnh. Đám người kia rõ thỏ đế, hừ, nếu họ dùng những huyết mạch này nhất định sẽ hiểu huyết mạch mà mình đang hấp thu rác rưởi tới mức nào!”

Tuy hấp thu huyết mạch có thể khiến thực lực thân thể tăng vọt nhưng Đường Thiên vẫn rất cẩn thận. Tiêu hóa sức mạnh huyết mạch không phải chuyện dễ.

Hắn bỗng nghĩ tới một chuyện: “Ta có một thủ hạ tộc Sài Lang, hắn nên dùng huyết mạch gì thì tốt?”

Lão Phí bỗng phấn chấn: “Tộc Sài Lang là hậu duệ của bộ tộc Thiên Vũ Nguyệt Lang thời viễn cổ, có điều nồng độ huyết mạch Thiên Vũ Nguyệt Lang ẩn chứa trong máu bọn họ đã cực kỳ mỏng manh. Tộc Sài Lang giờ lấy huyết mạch Sài Lang cổ đại làm chủ, mà Sài tộc cổ đại cũng là một trong những chủng tộc có nhiều chi nhanh nhất dẫn tới huyết mạch tộc Sài Lang hiện giờ cực kỳ hỗn tạp. Bọn họ khó lòng giác tỉnh sức mạnh huyết mạch của mình mà cần dùng suối máu giác tỉnh mới khai mở được. Ta từng nghiên cứu huyết mạch chòm sao Sài Lang nhưng chỉ tôi luyện được rất ít huyết mạch tộc Thiên Vũ Nguyệt Lang.”

Lão lấy từ trong ngăn tủ ra một ống nghiệm, trong ống nghiệm là một giọt máu như ánh trăng.

Không chỉ màu sắc giọt máu như ánh trăng, ngay cả hình dạng cũng hệt như mặt trăng, có điều chỉ là một mặt trăng khuyết.

Nó lặng lẽ bồng bềnh trong ống nghiệm, tĩnh lặng lạ thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.