Chiến Thần Bất Bại

Chương 237: Chương 237: Lễ vật của Kiếm Thánh




Không ai nhìn thấy kiếm vừa rồi của Ẩn Kiếm Thánh. Không phải không thấy rõ mà là hoàn toàn không nhìn thấy.

Cổ họng bốn người khác cũng nhiều thêm một cái lỗ máu, thân ngập trong vũng máu, hơi thở đã tắt lịm.

“Đại Vô Kiếm...” Tạ Thanh nhẩm lại cái tên này, trong mắt hiện vẻ dứt khoát, hắn là người rất có ý thức trách nhiệm, hôm nay đã trở thành truyền nhân duy nhất của ẩn kiếm lưu, hắn cũng tự giác ôm trách nhiệm vào người.

“Mấy bằng hữu này của ngươi đều rất khá. Gặp nhau là có duyên, mấy thứ này coi như quà ra mắt.”

Giọng nói thản nhiên của Ẩn Kiếm Thánh vang lên từ Hoang Kiếm Tùng, hắn bỗng vung tay áo, vài tia sáng bay ra từ Hoang Kiếm Tùng tới trước mặt mọi người rồi dừng lại.

Trong quầng sáng trước mặt Đường Thiên là một tấm thẻ.

Quầng sáng trước mặt Lăng Húc lại là một cái chuông gió màu bạc, chiếc chuông gió do hai sừng cừu màu bạc tinh xảo tạo thành.

Trước mặt Hạc lại là một thanh kiếm nhỏ.

Quầng sáng trước mặt Đinh Đang cũng là một tấm thẻ.

Quầng sáng trước mặt Manh Huyền lão nhân lại là một sợi tơ mỏng.

Quầng sáng trước mặt Nha Phó lại là một viên đan dược.

“Đường tiểu bằng hữu tuổi còn trẻ đã tu luyện thành võ hồn cấp bạc, không tệ. Hỏa Liêm Quỷ Trảo của ngươi đã bước vào hàng ngũ võ kỹ vô song nhưng muốn trở thành chuyên gia cận chiến ngươi vẫn còn rất nhiều thiếu sót. Tấm thẻ này tặng ngươi. Hắn cả đời nhấp nhô, tâm kết khó cởi, trước khi chết cũng không được giải thoát, ta và hắn tương giao đã vài chục năm, trong lòng không đặng, lúc hắn sắp chết đã dùng Ma Phong Kiếm che phủ võ hồn hắn hóa thành tấm thẻ này. Tấm thẻ này tặng ngươi ta cũng có tư tâm, không muốn tuyệt kỹ của bằng hữu thất truyền. Ngươi có thể lĩnh ngộ ra võ kỹ vô song, thiên phú cũng là tuyệt hảo. Mong rằng ngươi có thể lĩnh ngộ tấm thẻ này.”

Đây là câu nói dài nhất của Ẩn Kiếm Thánh, ngay cả với Tạ Thanh hắn cũng không nói nhiều như vậy.

Đường Thiên tò mò quan sát tấm thẻ, bên ngoài thẻ là một cặp mắt, một cặp mắt đầy tức giận.

“Đây là thẻ gì vậy?” Đường Thiên không nhịn được ngẩng đầu hỏi.

“Không biết.” Ẩn Kiếm Thánh thản nhiên nói: “Hắn tu luyện quyền pháp, xuất thân danh môn. Hắn tên Tang Khổ, từng được coi là một trong những nắm đấm cứng rắn nhất trong thời của ta.”

Đinh Đang biến sắc kêu lên kinh ngạc: “Thôn Quang Thiết Quyền Tang Khổ!”

“Nổi tiếng lắm sao?” Đường Thiên kinh ngạc quay sang.

“Cực kỳ nổi tiếng.”Đinh Đang thần sắc nghiêm nghị: “Hắn là một trong những quyền võ giả kiệt xuất nhất thời bấy giờ. Thôn Quang Thiết Quyền của hắn nghe nói có thể nuốt chửng cả ánh sáng. Hắn được coi là võ giả gần với Quyền Thánh nhất.”

“Ồ, nuốt được cả ánh sáng cơ à, lợi hại quá!” Đường Thiên vô cùng hưng phấn.

Ẩn Kiếm Thánh nói xong bèn không để ý tới Đường Thiên nữa, quay sang Lăng Húc: “Chuông gió sừng cừu này là vật cũ trên mũi thương của ngươi, cũng là bí bảo chòm sao Bạch Dương. Năm đó vô tình nhận được, giờ vật quy nguyên chủ.”

Lăng Húc ngây người, biết đây là vật từng trên thanh thương của mình bèn cầm lấy chuông gió khoa chân múa tay trên mũi thương, tua thương đỏ rực bỗng vươn ra hai sợi tơ, quấn chặt lấy chiếc chuông gió.

Lăng Húc trợn tròn mắt, sao hắn chưa từng nghe nói trên mũi thương bạc còn có chuông gió?

Ẩn Kiếm Thánh tiếp tục nói với Hạc: “Thiên phú của ngươi cao nhất trong số những người này, kiếm tâm kiên định, đáng tiếc... Bí bảo cấp bạc chòm sao Tiên Nữ, Tán Châu Phụ Kiếm này tặng ngươi.”

Hạc trầm tĩnh nói: “Đa tạ!”

Dứt lời vươn thanh Hạc Kiếm trong tay lên, điểm nhẹ lên thanh kiếm nhỏ một cái, thanh kiếm nhỏ như bị nam châm thu hút, bay tới Hạc Kiếm.

Hạc tay niết kiếm quyết, nhẹ nhàng vẽ một cái, thanh kiếm nhỏ kêu lên boong boong hóa thành mười hai thanh kiếm như một cái dù nhỏ xoay tròn trên đỉnh đầu Hạc.

Trong mắt Ẩn Kiếm Thánh hiện vẻ tán thưởng, thiên phú của người này về kiếm quả thật kinh người.

Hắn lại quay sang nói với Đinh Đang: “Tấm thẻ trước mặt ngươi tên là Tuyệt Trần.”

Rồi chuyển sang nói với Manh Huyền lão nhân: “Sợi tơ này là bí bảo chòm sao Thiên Mã, Ngân Mã Tông.”

Nói với Nha Phó: “Tam Luyện Đan.”

“Hai vị hồn tướng võ dũng, hạnh ngộ, vật cho hồn tướng sử dụng ta đã dùng hết, không có gì để tặng, thật xin lỗi.” Ẩn Kiếm Thánh nói với Binh và Ma Địch.

“Không sao.” Binh phất tay lộ vẻ hào phòng, nhưng lại lập tức bộc lộ phần vô lại: “Không có gì dùng được thì không dùng được cũng không sao, đưa nhiều vài món, bán đi cũng được.”

Ma Địch lại lễ phép trả lời: “Có thể chứng kiến phong thái của Kiếm Thánh, Địch mỗ vô cùng vinh hạnh, chuyện tục vật xin đừng lo nghĩ.”

Ẩn Kiếm Thánh không buồn để ý tới Binh, chỉ gật đầu thăm hỏi Ma Địch.

“Tạ Thanh, ngươi tu luyện cho tốt, lúc nào luyện thành Đại Vô Kiếm, hồn vực của Ma Phong Kiếm mới mở ra lần nữa, đó cũng là lúc ta và ngươi gặp lại.”

Lời còn chưa dứt, biển sương xám không bến bờ bỗng rút về phía Hoang Kiếm Tùng như thủy triều.

Phạm vi xung quanh khôi phục như thường.

Biển sương nhanh chóng thu nhỏ rồi biến mất không còn tung tích.

Mọi người như tỉnh lại từ giấc mộng, có điều ngọn núi Thạch Kiếm cao vút đã biến mất không còn tăm hơi, chỉ lưu lại vụn đất đá khắp nơi. Năm người của Ngũ Sát Đoàn cũng biến mất, chỉ còn những vết nám đen trên mặt đất như vật chứng cho trận chiến kịch liệt vừa rồi.

Mới chốc lát mà như đã bao lâu.

“Thật hẹp hòi, nhiều đồ như vậy để lại đó cũng chỉ phí của.” Binh lầm bầm, vô cùng ấm ức về việc đối phương không buồn nhìn mình.

Không ai buồn để ý tới hắn.

Trận chiến hôm nay đã kích thích mọi người rất nhiều.

Kiếm Thánh!

Đây là Kiếm Thánh đầu tiên mà bọn họ chứng kiến, giơ tay nhấc chân cũng có uy năng hủy thiên diệt địa, khiến người ta không khỏi run rẩy. Kiếm xuất ra không một ai thấy, không một ai tránh nổi.

Ngay cả Đường Thiên trực giác cường đại nhất, trước khi Kiếm Thánh động thủ cũng không thấy chút khác thường nào.

Có điều trận chiến hôm nay cũng khiến mọi người thu hoạch rấ nhiều.

Trên tay TẠ Thanh là một thanh kiếm phủ đầy bụi đen, trông vô cùng tầm thường.

“Ma Phong Kiếm trông thế này sao?” Đường Thiên gãi đầu vô cùng ngạc nhiên, hắn hỏi Tạ Thanh: “Tiếp theo ngươi tính làm thế nào? Tạ Kiếm Phong đã không còn, các ngươi cũng không cần thủ tại đây nữa. Chẳng bằng ngươi theo ta, chúng ta cùng tới chòm sao Nam Thập Tự.”

Tạ Thanh lắc đầu: “Ý tốt của địa nhân Tạ Thanh xin lĩnh, có điều Tạ Thanh vẫn muốn ở lại đây. Mặc dù không biết gia sư còn hậu nhân hay không, nhưng vạn nhất nếu còn? Tạ gia là người thủ kiếm, giờ nhận được truyền thừa của ẩn kiếm lưu là ân điên của gia sư, ta vẫn hy vọng đợi được hậu nhân của gia sư. Hơn nữa giờ bắt đầu tu luyện ẩn kiếm lưu cũng là muộn rồi, cần tập trung chăm chú.”

Lăng Húc nghe vậy vỗ vỗ vai Tạ Thanh, vẻ mặt tán thưởng: “Nói hay lắm! Có tình có nghĩa! Đúng là một nam tử hán!”

Đường Thiên cũng cảm thấy có lý, gật đầu lia lịa nói: “Không sai, không sai!”

Binh bỗng chen miệng vào: “Ngươi đã quyết định ở lại chòm sao Ô Nha, vậy chẳng bằng giúp chúng ta thu mua Ô Nha Kim?”

“Các ngươi vẫn cần Ô Nha Kim?” Tạ Thanh ngạc nhiên, bọn họ đã càn quét gần hết Ô Nha Kim trên chòm sao Ô Nha, thế nhưng vẫn cần? Tạ Thanh mặc dù không rõ bọn họ cần Ô Nha Kim làm gì nhưng vẫn gật đầu không hề do dự: “Không thành vấn đề!”

“Ông chú Binh, ngươi thật tham lam.” Đường Thiên chỉ thẳng mũi Binh, như phát hiện một châu lục mới.

Da mặt Binh vốn đã cực dầy, hắn vừa định khoe khoang vài câu, lại nghe Đường Thiên hùng hổ nói: “Yên tâm, chuyện làm ăn này có phần của ngươi.”

Binh nghe câu này lập tức đau lòng, vội vàng nói: “Coi như ngươi nhập cổ phần. Phàm Ô Nha Kim Tạ gia thu mua, cho ngươi 10% lợi nhuận.”

Bính ợ Đường Thiên hào phóng quá tay bèn đưa luôn ra định mức.

Tạ Thanh cười nói: “Không cần đâu, cứ yên tâm, ta sẽ tận lực thu mua.”

Tạ Thanh thầm ghi nhớ, Ô Nha Kim rất quan trọng với bọn họ. Về phần định mức, hắn thật sự không để ý, hắn cảm thấy vô cùng cảm kích bọn Đường Thiên rồi.

Binh vui mừng, đưa tiền cũng không cầm, ngươi tốt, người tốt!

Hắn vừa định mở miệng lại nghe thấy Đường Thiên vung tay: “Vậy sao được? 10%? Quá ít! 15%! Tạ Thanh, ngươi nhất định phải nhận! Không ta sẽ không làm!”

Ahhhh, Binh đau tới tận tâm can.

Tên khốn kiếp thối tha này, không làm nhà không biết giá củi gạo muối dầu!

15%! 15%! Ngươi biết sau này sẽ là bao nhiêu tiền không? Cái miệng thủng nhà ngươi, há miệng ra cái là ít đi không biết bao nhiêu tiền! Khốn kiếp!

Tạ Thanh thấy Đường Thiên kiên quyết bất đắc dĩ gật đầu cười nói: “Được rồi, ta xin nghe đại nhan.”

Đường Thiên mặt mày hớn hở: “Ha ha, sau này chúng ta là người một nhà!”

Tạ Thanh trong lòng ấm áp, hắn cũng không biết hôm nay đáp ứng như vậy sau này mang lại tiền tài nhiều thế nào cho Tạ Thôn. Trong lòng hắn vô cùng cảm kích, bắt đầu suy nghĩ nên làm sao để thu mua được nhiều Ô Nha Kim.

Sau đó, bọn Đường Thiên trở lại Tạ Thôn, lưu lại ở đây một thời gian.

Đinh Đang phải về nhà một chuyến, đưa huyết mạch cho muội muội. Manh Huyền lão nhân cùng Nha Phó theo kế hoạch lên đường,bọn họ cần tìm cửa sao vào hồn khu rồi bước vào thành Tam Hồn. Cửa vào hồn khu từ Vũ Hồn Điện trừ Đường Thiên và các hồn tướng, người khác không vào được.

Vừa hay chòm sao Ô Nha cũng có một cửa sao đi thông tới thành Tam Hồn, có điều không trên tinh cầu chỗ bọn Tạ Thanh.

Đường Thiên tới trước một bước, Sylar vẫn còn núp trong kho quân giới.

Khi Đường Thiên tìm được Sylar, hai mắt cô nàng sáng rực lên, đầy mong chờ: “Ngươi lấy được bao nhiêu Ô Nha Kim?”

Đường Thiên giơ một ngón tay.

“Một ngàn cân?” Sylar vô cùng kích động.

Đường Thiên lắc đầu, thản nhiên đáp: “Một vạn cân.”

Sylar hưng phấn hét toáng lên, nhảy tưng tưng, hai tay che mặt, không thê tin tưởng nói: “Giàu ro rồi! Giàu to rồi! Chúng ta giàu to rồi!”

Một vạn cân giá trị là năm tỷ tinh tệ!

Số lượng khổng lồ đó khiến Sylar như muốn hôn mê.

Con số này đồng nghĩa với tinh tệ vô biên vô tận, tài liệu quý hiếm đếm không xuể, phí nghiên cứu sung túc...

Giàu rồi, giàu rồi!

“Đừng vui mừng quá sớm.” Lời nói của Đường Thiên như một chậu nước lạnh rót thẳng vào đầu: “Thu mua Ô Nha Kim xong rồi, nhưng làm saobiến thành tinh tệ?”

Sylar sửng sốt.

Không sai, Ô Nha Kim đã tới tay nhưng không nghĩa là có thể đổi nó thành tinh tệ.

Trừ bọn họ ra không ai biết giá trị của Ô Nha Kim. Không ai biết giá trị của Ô Nha Kim cũng có nghĩa là không ai muốn bỏ tiền ra vì nó!

Sylar nhanh chóng tỉnh táo lại, một kế hoạch nhanh chóng xuất hiện trong đầu nàng, ánh mắt bừng sáng lạnh lẽo thấu xương.

Quyết tâm kiếm tiền của thiếu nữ, ngay cả Kiếm Thánh cũng không thể làm dao động!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.