“Sư tỷ, hắn là ai vậy?” Thải Tuyết hỏi với vẻ hiếu kỳ.
Không ngờ sư tỷ lại quen người này, Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần đưa mắt nhìn nhau, trong lòng cực kỳ tò mò, lại nghĩ tới chuyện hiệu trưởng đồng ý thả các nàng ra, chẳng lẽ hiệu trưởng cũng biết? Nhìn lại đội hình cực kỳ xa hoa trên khán đài, ba cao thủ đứng đầu thành Tinh Phong đã có hai người tới, tuy Lương Thu của học viện Mãnh Thú chưa tới, thế nhưng đàn anh Vương Chấn đích thân giá lâm, có thể thấy họ coi trọng tới mức nào.
Chẳng lẽ thành Tinh Phong lại mới xuất hiện một thiên tài?
Hơn nữa, hắn với sư tỷ có vẻ rất quen thuộc...
Các nàng biết rất rõ thái độ của sư tỷ đối với nam nhân ra sao.
“Hắn là Đường Thiên.” Hàn Băng Ngưng cố tự trấn tĩnh, ráng sức dẹp cảm giác quẫn bách do câu chào vừa rồi của Đường Thiên đem lại.
“Hả! Hắn là Đường Thiên?”
“Hắn là Đường Thiên?”
Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần đồng thanh hét lên, khuôn mặt hai người đều đầy vẻ khó tin. Nam nhân dưới kia không ngờ lại là Đường Thiên? Tên học sinh lưu ban siêu cấp, kẻ rác rưởi bị đuổi khỏi trường học Đường Thiên? Chàng trai trước kia Thượng Quan Thiên Huệ yêu mến nhất, Đường Thiên?
Thượng Quan Thiên Huệ... Chẳng lẽ...
Thải Tuyết cùng Hà Tiểu Cần lại đánh mắt cho nhau, cả hai đều hiểu sư tỷ sùng bái Thượng Quan Thiên Huệ tới mức nào.
Thải Tuyết do dự một chút, cuối cùng không nhịn được ấp a ấp úng thành tiếng khuyên nhủ: “Sư tỷ, tỷ thích Thượng Quan Thiên Huệ cũng không sao, nhưng thích nam nhân của nàng ấy, cái này có vẻ...”
Tính tình Hà Tiểu Cần bộc trực hơn nhiều, nàng nghiêm mặt nói: “Sư tỷ, đường lên trời chỗ nào chẳng có cỏ, sao phải kiếm cái giày rách của người ta?”
Khóe miệng Hàn Băng Ngưng giật giật, nàng cố nén cơn kích động muốn rút thanh kiếm bên hông ra chém hai sư muội, ra vẻ hờ hững, quay mặt sang, vẻ mặt thành thật đáp: “Hai muội suy nghĩ nhiều quá, thật ra tỷ chỉ thích con gái thôi.”
Khuôn mặt Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần cùng cứng đờ, hai người kinh ngạc tới mức không nói được thành lời.
Hàn Băng Ngưng quay mặt đi, coi như chưa từng nói gì.
Lúc này đã có không ít người nhận ra kẻ dưới đấu trường là Đường Thiên.
“Hắn là Đường Thiên đây mà, chẳng phải mọi người bảo Đường Thiên là tên rác rưởi à?”
“Đúng vậy, lưu ban năm năm, không phải rác rưởi thì là gì?”
“Nhưng sao nhiều lão đại tới nơi này vậy? Bọn họ nhàn tới mức nhức chỗ kín à?”
“Ặc, có khi là thế thật, nhưng nhức chỗ kín? Các ngươi quá coi thường chỗ kín của mấy lão đại ấy rồi, toàn thân các lão đại đều là nồi đồng cối đá, ngay cả chỗ kín đó cũng cứng như sắt thép...”
Đám người kia nhỏ giọng bàn luận song nhĩ lực của đám Tư Mã Hương Sơn kinh khủng tới mức nào, nghe rõ mồn một, song khi nghe tới đoạn cuối, đám lão đại thực lực cao siêu này đều theo bản năng co hai chân lại.๑๑۩۞۩๑๑
Khi trọng tài bước vào sân thi đấu, lập tức bị tình cảnh nóng rực quanh sân làm cho kinh sợ, thiếu chút nữa hắn nghi ngờ mình có đi nhầm nơi hay không. Từng gương mặt quen thuộc trên khán đài khiến đầu óc hắn tê dại. Chọn bừa một người trong số bọn họ làm một trận đấu đều sẽ trở thành trận thi đấu sốt dẻo nhất trong ngày.
Tư Mã Hương Sơn, Hàn Băng Ngưng, Vương Chấn. . .
Một trọng tài đã đảm nhiệm chức vụ tại hội võ Tinh Phong suốt năm năm, có thể nói là kinh nghiệm lão luyện rồi, sao lại không nhận ra những người này cho được?
Trời đất ơi, chuyện gì đây.... Đây còn là đấu loại không?
Ngay lúc này, một tuyển thủ khác bước vào sân đấu, trọng tài cũng theo đó khôi phục tinh thần.
Một thân hình cao to bước vào hội trường, giọng điệu toát lên chút sát khí: “Cho hỏi đây là sân đấu số 3897 à?”
Khi trọng tài thấy rõ tuyển thủ vừa tới, lòng lại thầm run lên.
Nửa thân trên để trần, nửa thân dưới chỉ mặc một chiếc quần bằng da thú đơn sơ làm bằng da thú, làn da hắn ngăm đen, ánh lên như kim loại, hai chân cũng để trần, tay cầm theo một cây côn đồng, hai đầu côn đồng được bọc một vòng đinh nhỏ lồi ra. Song khiến người ta ấn tượng nhất lại là con mắt của hắn.
Hung mãnh và đầy sát khí!
“Ồ?” Minh Quang lộ vẻ bất ngờ: “Xem ra thực lực người này không tồi!”
Vương Chấn cũng a một tiếng: “Kinh nghiệm chiến đấu chắc rất phong phú.”
Tư Mã Hương Sơn hơi chỉnh lại thế ngồi, Thẩm Nguyên lộ vẻ kinh ngạc.
Hàn Băng Ngưng nheo mắt, sắc mặt Thải Tuyết và Hà Tiểu Cần ở bên cạnh cũng có vẻ chăm chú hơn nhiều.
Trọng tài đã gặp qua đủ loại tuyển thủ, chỉ nhìn một cái lập tức nhận ra thiếu niên tay cầm côn đồng chân đi đất này chắc chắn không phải người hiền lành.
“Đúng.” Trọng tài gật đầu.
Thiếu niên đi chân đất đưa mắt sang phía Đường Thiên.
Đường Thiên hai mắt sáng lên, vội vàng vẫy tay ra hiệu: “A ha, thiếu niên, ngươi là đối thủ của ta à?”
Thiếu niên đi chân đất quay sang hỏi trọng tài: “Có thể bắt đầu được chưa?”
Trọng tài vội vàng hỏi Đường Thiên: “Ngươi chuẩn bị xong chưa?”
“Xong từ lâu lắm rồi!” Đường Thiên trả lời lẫm liệt.
Lời còn chưa dứt, thiếu niên đi chân đất đã biến mất giữa không trung, một luồng côn gió đột nhiên xuất hiện sau đầu Đường Thiên.
Đường Thiên giật nảy mình, hắn không ngờ đối phương không nói một lời đã động thủ, có điều phản ứng cũng cực nhanh, lưng khom lại, chân trái hất ra phía sau.
Ầm!
Chiêu đá hậu của Đường Thiên bị thiếu niên chân đất dùng côn đồng ngăn cản.
Hai người cùng lui về phía sau vài bước, khoảng cách lại kéo giãn.
“Dám đánh lén ta!” Nụ cười trên mặt Đường Thiên biến mất, hắn trừng mắt nhìn đối phương, hừ lạnh nói: “Ngươi xong rồi!”
Thiếu niên chân trần thần sắc hờ hững, như không nghe thấy Đường Thiên nói gì.
Đường Thiên hạ thấp eo xuống, hai tay dang ra, mười ngón tay khóa chặt về phía thiếu niên đi chân trần ở phía xa.
Trên khán đài, ánh mắt Hàn Băng Ngưng bỗng cứng lại, nàng chợt nhớ ra tình cảnh Đường Thiên đối đầu với Mặc Giáp Thiết Tê hôm trước, cũng là tư thế trước mắt.
Chỉ trong nháy mắt, Đường Thiên như biến thành một con người hoàn toàn khác, không còn vẻ cười cợt trên khuôn mặt hắn, đôi mắt trầm tĩnh không một gợn sóng, hai tay dang ra, mỗi bắp thịt đều rõ ràng từng góc cạnh, đường nét cứng rắn đầy mạnh mẽ.
Tư Mã Hương Sơn thoáng ngồi thẳng dậy, ánh mắt lấp loáng đôi chút, hắn ngồi càng lúc càng thẳng.
Những người khác cũng nhận ra biến hóa của Đường Thiên, khán đài vốn xôn xao bàn tán lập tức yên tĩnh lại.
Thiếu niên đi chân trần phía đối diện cũng chú ý tới biến hóa đó, trong mắt thoáng hiện vẻ cảnh giác, côn đồng trong tay lập tức duỗi thẳng, đầu côn nhắm thẳng Đường Thiên.
Thiếu niên đi chân trần tuy cảm nhận được áp bức mãnh liệt nhưng trong mắt không thấy được chút sợ hãi nào, vẻ hung dữ thoáng hiện rồi lập tức biến mất, thân hình hắn lại xuất hiện trong tầm mắt Đường Thiên.
Gần như cùng lúc, con mắt đang nheo lại của Đường Thiên đột nhiên mở bật ra, nửa người trên lắc lư như chiếc chuông, bước chân cũng đảo về phía sau.
Ngọn côn đồng lướt sát qua thân thể hắn!
Ầm!
Trường côn còn chưa đánh xuống, khí kình đã phá tan mặt đất làm bắn lên vô số vụn đá.
Nắm đấm của Đường Thiên đột nhiên xuất hiện ở góc sườn phải thiếu niên chân đất.
【 Thiểm Quyền 】!
Thiếu niên chân đất thực lực bất phàm, thanh côn đồng vừa thất bại lại như dự liệu được đòn phản kích của Đường Thiên, nhanh chóng nghiêng sang một bên, tách khỏi 【 Thiểm Quyền 】 của Đường Thiên, phần đuôi côn lại rung lên, thân côn như độc xà đánh thẳng về phía Đường Thiên.
Đường Thiên chân đạp Không Thung Bộ nhanh chóng tránh khỏi đường côn như rắn độc.
Thiếu niên chân đất dùng thân hình như con quay, đổ nghiêng sang một hướng khác, thanh côn nặng nề lại vung lên.
Vút!
Tiếng côn xé gió vang lên khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Đường Thiên lại nhảy sang một bên.
Thân thể thiếu niên chân đất như con lật đật lại đổ sang hướng khác, thế côn cũng theo đó chuyển sang một bên.
Từ tiếng côn, Đường Thiên có thể thấy được lực của đòn này lại càng thêm mãnh mẽ.
Thiếu niên chân đất lại đổ sang hướng khác, lực trên thanh côn đồng lại tăng lên, thân côn lúc này đã trở nên mơ hồ, mắt thường khó lòng thấy rõ, tiếng côn xé gió cũng càng lúc càng kinh người.
Đường Thiên không thể không nhảy sang hướng khác.
Điệu nhảy thật kỳ quái!
Đường Thiên đã nhận ra vài đầu mối, thiếu niên chân trần dùng thân thể mình làm trục để chuyển động thanh côn. Mỗi lần hắn nghiêng sang một bên, lực trên thanh côn lại tăng thêm một phần. Giờ thiếu niên đi chân trần xoay tít như con quay, lực côn vừa nhanh vừa mạnh, uy lực kinh khủng, chỉ cần bị quét trúng một phát, tám chín phần mười sẽ mất luôn khả năng chiến đấu. Xem kỹ lại, bóng côn của thiếu niên chân trần có phần rối loạn song thế côn bao phủ phạm vi cực lớn.
Điểm này có thể nhận ra từ việc Đường Thiên phải không ngừng né tránh.
Đây là côn pháp gì vậy...
“Đây là côn pháp gì vậy?” Trên khán đài, Minh Quang không nhịn được hỏi: “Cách tấn công thật kỳ lạ.”
“【 Loạn Phi Phong côn pháp 】.” Vương Chấn cũng hơi ngạc nhiên: “Hiếm có người đi học loại côn pháp này.”
Minh Quang lần đầu nghe tới côn pháp này, không khỏi hiếu kỳ: “Vì sao? Trông rất lợi hại mà! Thật không ngờ vòng đấu loại cũng có tuyển thủ thực lực cao cường như vậy!”
“Loạn Phi Phong côn pháp phải có thần lực trời sinh, nó dùng lực thủ thắng.” Vương Chấn giải thích: “Dùng thân thể di chuyển thế côn, ngươi nhìn thân hình hắn như người uống rượu say song trên thực tế luôn ẩn giấu sát khí. Khi đã múa được Loạn Phi Phong côn pháp cũng đồng nghĩa với việc hắn đã chiếm ưu thế.”
“Vậy chẳng phải Đường Thiên đang gặp nguy hiểm?” Minh Quang nhíu mày.
“Thời cơ phá giải Loạn Phi Phong côn pháp tốt nhất chính là vài côn ban đầu, khi đó thế côn còn chưa thi triển. Giờ thế côn đang tầng tầng chồng chất, có thể nói là càng lúc càng nhanh, càng mạnh.”
Viu viu viu!
Thanh côn đồng nặng nề được múa lên như bay tạo thành âm thanh vang dội khắp hội trường, đất đá vụn trên mặt đất không ngừng bị cuốn lên rồi lại bị bóng côn ép nát.
Thân hình thiếu niên chân đất hoàn toàn bị bao phủ bởi ánh côn.
Như một cơn lốc xoáy dữ dội đang không ngừng tàn phá trong sân đấu nhỏ bé.
Đường Thiên thật không ngờ đối thủ đầu tiên đã lợi hại tới như vậy.
Có điều hắn không hề bị ảnh thưởng bởi thế côn của đối phương.
Ánh mắt hắn tập trung lại, mọi tạp niệm đều buông qua sau đầu, đối phương như một cơn cuồng phong cuốn tới, nơi nào nó đi qua đều dấy lên cát bay đá chạy.
Cây côn đồng kia trọng lượng ít nhất cũng hơn sáu mưoi cân, khi đã bắt đầu múa lên, thanh thế kinh người.
Đường Thiên dừng người lại, đứng trực diện với đối phương.
Bóng côn màu đồng thau ép về phía Đường Thiên như cuồng phong vũ bão.
Sắc mặt Đường Thiên vẫn trầm tĩnh, mắt nhìn thẳng phía trước, cơ thể hơi cúi nhẹ, quyền phải thu lại bên eo.
Đây là...
Mọi người trên khán đài lập tức cả kinh. Thế côn mạnh mẽ như vậy mà còn muốn cứng chọi cứng, hắn đang tự sát sao?
Đường Thiên không muốn sống nữa?
Chân trái Đường Thiên đột nhiên đáp mạnh lên mặt đất, khuôn mặt trầm tĩnh bùng phát vẻ dữ tợn, chân trái phát lực, toàn thân bắn ra như mũi tên.
Mỗi bước đi của Đường Thiên đều cực kỳ nặng nề, ấn sâu xuống mặt đất!
Dưới ánh mắt trợn tròn của mọi người, Đường Thiên như một con trâu hoang phát cuồng, rầm rầm mang theo vô số bụi đất xông thẳng về phía cuồng phong.
Có điều, trên khuôn mặt dữ tợn của Đường Thiên, ánh mắt hắn vẫn trong suốt trầm tĩnh. Sức mạnh kinh khủng khiến người ta nghẹt thở, song trong mắt hắn vẫn chưa đủ nhìn!
Bên cạnh hắn còn có một gã điên cuồng với sức mạnh biến thái, ruồi trâu! Đấy là còn chưa nói tới Thạch Đầu đại ca, đây phải gọi là xe lu siêu biến thái! Không thì lấy bừa một ai trong mỏ đá ra, thanh thế khi vung chùy sắt khổng lồ của họ đều kinh khủng hơn lúc này nhiều!
Thiếu niên, ngươi không biết anh đây đã trải qua những chuyện thế nào rồi...